Không nghĩ tới, loại độc của cây Thực Nhân Thảo này ngay cả Thần Sơn cũng không có cách giải.
"Không đúng, nhất định sẽ có biện pháp!"
Tuy lòng Lâm Huyền yên tĩnh như nước, nhưng lúc này cũng nổi lên một ít gợn sóng.
Hắn điên cuồng lật xem trong Thần Sơn, tìm tất cả các điển tịch có thể tìm.
Đan sư, dược sư!
Mặc kệ dùng cách gì đi nữa, chỉ cần có thể giải quyết được độc của Thực Nhân Thảo, giúp mình một lần nữa có được nguyên khí, như vậy hắn sẽ có thể gặp dữ hóa lành.
Nhưng hắn tìm tất cả các điển tịch có liên quan, cũng không hề thấy thông tin nào hữu dụng.
Tất cả các loại mà Thần Sơn biết, đều có chung một câu trả lời.
"Thứ độc này khó giải!"
Sau khi phát hiện chuyện này, Lâm Huyền cảm thấy nản lòng thoái chí.
Độc tố đã lan tới khắp toàn thân họ, nhiều nhất chỉ khoảng một nén nhang nữa, hai người sẽ phải chết oan uổng.
Kỳ thật cũng có những chuyện Thần Sơn không thể biết, ví dụ như trong đó không có ghi chép về hồn sư.
“Đúng rồi, hồn sư!"
Hai mắt Lâm Huyền sáng ngời.
"Trát Nhĩ Khắc!"
Hắn lập tức la lớn.
"Gia, ngài có gì sai bảo."
Trát Nhĩ Khắc vội vàng đi tới, cung kính đáp.
"Ta trúng độc của Thực Nhân Thảo, ngươi có cách nào không?"
Lâm Huyền lập tức hỏi.
Thực Nhân Thảo?
Nghe thấy ba chữ này, Nhĩ Khắc lập tức biến sắc.
"Gia, độc này khó giải."
Khó giải, lại là khó giải!
Trong lòng Lâm Huyền có chút lo lắng.
Chẳng lẽ mình lại vùi xác ở đây vì gốc cây nho nhỏ này hay sao?
Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, sao có thể chết như vậy được?
Hắn sốt ruột, Trát Nhĩ Khắc còn sốt ruột hơn.
Thật lâu sau, Trát Nhĩ Khắc đột nhiên mở miệng nói.
“Gia, vì sao ngài lại không hỏi bọn họ?"
Theo như lời Trát Nhĩ Khắc, thì chính là bài vị ở trên thâm sơn.
Lâm Huyền khẽ nhíu mày.
Không phải hắn không nghĩ tới, mà là không biết phải hỏi như thế nào.
Từ khi hắn tới Thần Sơn tới nay, ngoại trừ lúc học Long ngữ từng tranh chấp với một vị chí tôn, thì chỉ khi Đại Đế Luận Đạo hắn mới xuất hiện.
Nhưng mà hiện giờ hắn cũng không còn cách nào khác.
Lâm Huyền đứng ở chân Thần Sơn, không hề giữ lại hồn lực của mình mà kích phát ra.
Lần này có chút khác biệt với lúc hắn học tập Long ngữ.
Lần trước hắn cầm bí tịch trong tay, sau khi tỉnh lại đã thành chí tôn.
Lần này ngay cả việc muốn học gì hắn cũng không biết.
"Lâm Huyền hiện trúng độc cây Thực Nhân Thảo, mong chư vị đại nhân truyền thụ cho ta cách giải độc."
Lâm Huyền bái một cái thật thành kính với những bài vị kia.
Nhất thời, hắn cảm giác được hồn lực của mình được dẫn đường.
Trên Thần Sơn, một chiếc linh bài đang phát ra ánh sáng.
Một bóng dáng màu trắng đi ra từ phía ánh sáng, hạ xuống cạnh người Lâm Huyền.
"Dù là đan su hay dược su cũng không giải được độc Thực Nhân Thảo này của ngươi."
Đây là một lão giả, nhìn qua có vẻ giống một lão dược sư.
"Ta có thể truyền dạy cho ngươi cách của độc sư, nhưng nhớ không thể sa vào tà đạo, ngươi có sẵn lòng tuân thủ không?"
Lâm Huyền dõng dạc.
"Ta sẽ ghi nhớ trong lòng."
Lão giả gật đầu, khoảng một lóng tay, trước mặt Lâm Huyền liền xuất hiện một quyển bí tịch.
"Độc Kinh!"
Trên quyển sách cổ này này chỉ có hai chữ.
Sau khi Lâm Huyền bái tạ vị này xong, lập tức liền khoanh chân ngồi xuống tìm hiểu Độc Kinh.
“Không có công phu tà ác thuần túy, chính thì tất là chính, ác thì ác tất là ác!"
"Độc thuật có thể giết người, cũng có thể cứu người!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!