Chỉ mỗi yêu thú không phải là mối đe dọa đối với võ giả. Huống chi, lần này thăm dò Bí Cảnh Thần Thụ là ba võ giả thẻ đỏ đứng đầu.
Cho dù là manh thu siêu việt cảnh giới Hóa Nguyên đi vào, chỉ sợ cũng phải chịu chết.
Nhưng nếu là một lượng lớn yêu thú?
Lượng lớn yêu thú cảnh giới Hóa Nguyên xuất hiện cùng lúc. Mặc kệ là võ giả của Tiêu Dao Lâu hay là tà tu thì ở trong đó cũng đều không gặp lợi gì.
Thậm chí còn chôn xác chính mình ở đó.
Nghĩ tới đây, ngay cả Lâm Huyền cũng không khỏi rùng mình.
Đúng là hắn rất mạnh, nhưng nếu gặp phải đàn thú như vậy thì cũng vẫn khó xoay sở. Nếu hắn muốn bo bo giữ mình, cũng không phải là không có khả năng.
"Bọn họ tiến triển thế nào rồi?"
Lâm Huyền lập tức mở miệng hỏi.
Nếu quả thực người của Độc điện có thể nắm trong tay nhiều mãnh thú như vậy, hắn cũng không nhất thiết phải tham gia cướp đoạt.
Có rất nhiều yêu thú đạt tới cảnh giới Hóa Nguyên, dễ dàng tiêu diệt võ giả loài người.
"Vẫn chưa thành công."
Công Tử lắc đầu.
Bọn chúng có thể đồng thời khống chế số lượng rất ít yêu thú, như vừa nãy cũng chỉ có thể là xem cho biết thôi.
"Tuy rằng bọn chung có thể dùng tễ thuốc để kích thích yêu thú, khiến cho yêu thú có được sức mạnh kinh người."
"Nhưng lại không có con nào đạt tới cảnh giới Hóa Nguyên."
Nghe han nói như vậy, trong lòng Lâm Huyền cảm thấy kiên định hơn một chút.
Chỉ cần cục diện còn lại vẫn nắm trong tay thì hắn tạm thời không cần phải lo lắng chuyện kia.
"Loại tễ thuốc này rất đặc biệt, ta điều tra âm thầm một tháng mới biết rõ được chúng cần những gì."
“Phương pháp chế tạo tễ thuốc ta không biết, nhưng quan trọng nhất là Bách Độc Thiềm"
"Bách Độc Thiềm?"
Lâm Huyền lập tức tìm đọc một phen.
Bách Độc Thiềm là yêu thú cảnh giới Hóa Nguyên cấp thứ chín.
Nhưng thực lực của loại yêu thú này không mạnh, thậm chí cả yêu thú của cảnh giới cũng không đánh lại.
Sở dĩ nó đặc biệt như vậy là vì sự bài tiết vật.
Bách Độc Thiềm có thể cho ra một loại đồ vật kỳ lạ, có tác dụng gây ảo giác.
Cho dù là võ giả hay yêu thu cảnh giới Hoa Nguyên cũng không thể chống cự.
Xem ra việc độc sư có thể khống chế mãnh thú, hẳn là dựa vào nọc độc của Bách Độc Thiềm.
Phía dưới vẫn còn một hàng đánh dấu, Bách Độc Thiềm này vô cùng ít gặp, ngày thường rất khó thấy.
“Bách Độc Thiềm hẳn là rất khó kiếm, chẳng lẽ chúng đã tìm được?"
Lâm Huyền mở miệng hỏi.
Công Tử khẽ gật đầu coi như trả lời.
"Không biết bọn họ tìm đâu ra được hơn trăm con Bách Độc Thiềm. Nếu ta và ngưoi có thể hợp lực đánh chết chung thì trong thời gian ngắn rất khó kiếm lại đủ số."
Lời nói lúc này như thể đã gom Lâm Huyền lại thành đồng đội của mình.
Lâm Huyền trầm ngâm một lát, tiêu diệt tà võ và độc sư là trách nhiệm của mỗi một võ giả, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.
"Được, vậy chúng ta mau đi đánh chết chúng."
Lâm Huyền gật đầu đồng ý.
“Ngươi có biết đám Bách Độc Thiềm kia ở đâu không?"
Công Tử gật gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Vẫn chỉ là suy đoán thôi."
“Ta ở trong Bích Ngọc Lâm đã từng gặp qua một con Bách Độc Thiềm."
"Nhưng lúc ấy đã lại không để tam chuyen này, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để đánh chết nó."
Thời điểm nói chuyện, trên mặt hắn lộ rõ vẻ ảo não.
Lâm Huyền lại không cho là đúng.
Chỉ cần xác nhận lại Bách Độc Thiềm ngay trong Bích Ngọc Lâm, dù là đánh chết nó cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Bích Ngọc Lâm này lớn như vậy, tên độc sư kia có thể chạy đi đâu chứ?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!