Đồ Tể thật sự rất mạnh, nhưng giá trị con người của hắn lại khiến Lâm Huyền động lòng.
Nếu không khiêu chiến Đồ Tể, vậy chỉ có thể giống Đồ Tể, khiêu chiến toàn bộ võ giả của Tiêu Dao Lâu.
Sao Lâm Huyền có thể chọn bỏ gần tìm xa chứ?
Tạm biệt Bách Sự Thông, Lâm Huyền chuẩn bị rời thành Lịch Luyện.
Từ giờ tới lúc hắn chiến đấu với Công Tử vẫn còn một tháng nữa. Hắn phải tăng cấp thưc lực của mình lên một trình tự hoàn toàn mới.
Công Tử có thể dễ dàng chiến thắng Kẻ Điên thì tất nhiên cũng không phải là tên đầu đường xó chợ.
"Nhưng xung quanh thành Húc Nhật đâu có chỗ nào có thể rèn luyện đâu?"
"Tìm Liễu Thúy Thúy để hỏi một chút nào."
Lâm Huyền nhích người, tới chỗ Liễu Thúy Thúy.
"Nghe nói, ngươi muốn khiêu chiến với Công Tử?"
Liễu Thúy Thúy cười tít mắt nói.
Thời gian một tháng người phải noi gương hắn."
"Thực lực that su của Cong Tử mạnh hơn Kẻ Điên rất nhiều."
Lâm Huyền gật đầu, đương nhiên là hắn biết.
"Xung quanh đây có nơi nào thích hợp để ta tới rèn luyện hay không?"
Liễu Thúy Thúy khẽ nhíu hàng mi.
Nếu là người khác tìm nang hỏi, nang có thể thuận miệng nói ra một đống chỗ khác.
Nhưng với tên Lâm Huyền biến thái này, những nơi bình thường với hắn không là gì cả.
Muốn hắn có thể có thu hoạch gì đó, phải tìm thật cẩn thận.
Thật lâu sau Liễu Thúy Thúy mới mở miệng nói.
"Thật có một nơi như vậy."
"Rời thành khoảng năm mươi dặm về phía Đông có một rừng cây."
"Rừng cây kia tên là Bích Ngọc Lâm, bởi vì lá trên cây đều giống như ngọc thạch."
"Bích Ngọc Lâm, cũng bởi vậy mà được gọi như thế."
Lâm Huyền gật đầu.
Cái gọi là khác thường tất có vấn đề, chính là Bích Ngọc Lâm. Tất nhiên Bích Ngọc Lâm không phải vốn từ đầu đã như vậy.
Lúc này, hắn liền hạ quyết tâm mau tới đó xem.
"Trên đường cẩn thận, nếu gặp gì gì đó nguy hiểm thì hãy tự biết lượng sức."
Liễu Thúy Thúy dặn dò nói.
Lâm Huyền gật đầu, một mình một người ra khỏi thành.
Năm mươi dặm cũng không phải là quá xa, nên Lâm Huyền không thuê phi
sư.
Ở cánh đồng bát ngát phía ngoài thành, đi một lúc rất lâu, xa xa hắn đã thấy được trên mặt đất là một mảnh xanh biếc.
"Kia han là Bích Ngọc Lâm."
Lâm Huyền âm thầm nói.
Mặc dù cách xa nhau như vậy, hắn vẫn cảm nhận nhận được nơi đó đậm đặc thiên địa linh khí.
"Đây quả thực là nơi tốt để tu luyện!"
Lâm Huyền mừng rỡ trong lòng.
Thiên địa linh khí đối với hắn mà nói không phải là quá quan trọng. Nhưng đối với yêu thú mà nói thì đây đúng là nơi tu luyện tuyệt hảo.
Ở nơi này tất nhiên sẽ xuất hiện rất nhiều mãnh thú mạnh.
Thậm chí gặp được yêu thú cảnh giới Hóa Nguyên cũng không phải là không có khả năng.
Nếu người khác biết được ý tưởng của Lâm Huyền, chỉ sợ họ sẽ nghĩ hắn là người điên.
Người thường tránh yêu thú còn không kịp, còn Lâm Huyền lại chủ động tìm tới cửa.
Đi sát vào thêm, Lâm Huyền càng nhíu mày.
Nơi này có vẻ không có loại yêu thú nào nào mạnh như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!