Lộ trướng lão thuần thục mớ khôi lỗi ra, lấy trái tim của khôi lỗi ra, lúc hắn nhìn thấy văn tự được khắc trên trái tim của khôi lôi, cá người đều phát điên.
“Sao lại có thể… Hóa ra còn có thể như vậy!”
Hẳn run rẩy bât tay vào làm, cầm lấy một cây kim tạo ra từ huyền kim, lại lấy ra một trái tim của
khôi lỗi, bắt đầu khắc lại.
Văn tự trước mặt hắn và văn tự do Lâm Huyền khắc giống nhau như đúc.
“Xong rồi!”
Lộ trướng lão hít sâu hai hơi, đặt một viên nguyên thạch vào trong trái tim mới của khôi lỗi.
Nguyên thạch phóng ra nguyên khí, văn tự trên trái tim của khôi lỗi dần dần lóe ra ánh vàng từ trong tới ngoài.
Đợi đến khi tất cả văn tự đều tỏa ra ánh vàng, trái tim của khôi lỗi có thể hoạt động.
Đáng tiếc là chỉ có một nửa văn tự tỏa ra ánh vàng, một nứa văn tự khác không có phát sinh thay đổi gì, vẫn ảm đạm không ánh sáng.
“Sao lại… rõ ràng ta đã khầc văn tự giống nhau.”
Lộ trưởng lão phát điên, trái tim của khôi lỗi do mình làm không hề có chút khác biệt gì với thứ Lâm Huyền làm ra, sao lại không thể hoạt động được?
Lảm Huyền ở bên cạnh thật sự không nhìn nổi, không nhịn được mở miệng.
“Nếu không… ta dạy ngươi?”___________________
Nghe thấy lời nói của Lâm Huyền, Lộ trường lão suýt chút nữa đã bị nghẹn chết.
Mình đường đường là trưởng lão ngoại môn của Càn Long Tông, khôi lỗi sư hạng nhất hạng nhì của Càn Châu, cần để cho một tên đệ tử còn chưa chính thức nhập tông dạy dồ sao?
Lộ trướng lão vừa định quớ mắng một chút, nhưng lời đến bên miệng, một chữ cũng không nói được.
Lâm Huyền làm ra khôi lỗi Tụ Khí cảnh, hắn không làm được, tài nghệ không bằng người, sao quở mắng được?
Lộ trưởng lão không tin tà ma: “Ta thử lại lần nữa!”
Hắn lại lần nữa cầm lấy một trái tim khôi lồi mới, lại khác dấu lên.
Lúc này đây, hắn càng thêm để tâm vào việc khắc dấu, văn tự trước mặt hoàn toàn giống với bút tích của Lâm Huyền, hầu như có thể lấy cái giả lẫn lộn cái thật.
Nhưng mà, sau khi hắn đặt nguyên thạch vào, kết quả vẫn giống như cũ.
ít nhất có một nửa vản tự không thế tỏa sáng ánh vàng.
“Tại sao có thế như vậy?”
Lộ trưởng lão phát điên, rõ ràng hắn đã cẩn thận kiểm tra, không hề có chỗ sai sót nào, tại sao không thế thành công?
Lúc hân lại chuấn bị cầm lấy trái tim cúa khôi lỗi thứ ba, Lâm Huyền đã mở miệng.
“Ngươi có thử một trăm lần, cũng sẽ không thành công đâu.”
Bàn tay của Lộ trưởng lão cứng đờ giữa không trung: “Ngươi nói cái gì?”
Lâm Huyền lên tiếng giải thích: “Văn tự mà ngươi khắc không khác gì nhiều so với thứ ta khác, ở phương diện xử lý chi tiết, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, lý do ngươi thất bại cũng không phải do kỹ xảo, mà là công pháp.”
Lộ trướng lão nghiêm túc: “Công pháp?”
“Đúng vậy, khắc dấu lên trái tim khôi lỗi, ngoại trừ cần kỹ xảo đạt tiêu chuẩn, ăn khớp chính xác ra, quan trọng hơn là văn tự khắc lên có thế liên thông lẩn nhau, nguyên khí mới trôi chảy.”
“Không sai/
Đạo lý như vậy, tất nhiên Lộ trưởng lão hiếu được, đúng là bởi vì văn tự mà hắn khắc, trong đó không thể liên thông lẫn nhau mới thất bại.
“Đạo khôi lỗi, văn tự cơ sở có ba mươi sáu loại, phản ứng giữa hai văn tự đều là hằng số, có lẽ Lộ trưởng lão đã thuộc làu làu từ lâu.”
“Đúng vậy.”