Chương 707: Dẫn cả anh ta theo
Lãnh Mạch cũng không bảo Dạ Minh đi cùng bọn tôi. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định sẽ dẫn cả Dạ Minh theo.
Tình cảm của Dạ Minh với Lưu Nguyệt, tuy anh ta không nói nhưng ai cũng có thể nhìn ra. Kể từ ngày đầu tiên Lưu Nguyệt bị bắt, Dạ Minh đã chuyển sang một trạng thái rất lạ, lúc nào cũng quấy phá nóng nảy, kiểu ồn ào quấy phá không giống thường ngày. Tất cả mọi người đều biết anh ta đang dùng cách thức này để che giấu cảm xúc hoảng loạn của mình, vì vậy mà không ai lột trần anh ta.
Nếu biết rõ tôi và Lãnh Mạch sắp đi cứu người yêu anh ta mà anh ta lại không thể đi, chắc chắn anh ta sẽ rất đau khổ.
Cảm giác này, tôi hiểu rõ hơn ai hết.
“Cô nói có thật không? Tôi thật sự… có thể cùng đi với hai người?”
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Dạ Minh để lộ vẻ mặt e dè, quả thực khiến người ta trông mà xót xa.
“Được chứ! Tôi sẽ nói với Lãnh Mạch!” Tôi xót xa vô cùng, cố gắng nhịn xuống.
“Chắc chắn Lãnh Mạch sẽ không đồng ý đâu.”
Nhắc tới Lãnh Mạch, Dạ Minh lại trở nên ủ rũ: “Chắc chắn tên đó muốn tôi thủ thành, nhưng tôi… Nhưng tôi muốn đi cứu Lưu Nguyệt. Dù rằng không cứu được cô ấy, thậm chí là không tìm được cô ấy, nhưng tôi đi, đi tìm, không chừng có thể trông thấy thì sao? Cô bé nói có đúng không?”
“Đúng!” Mũi tôi cay xè, Dạ Minh thế này chẳng khác gì đứa trẻ khiến người ta thương, khiến người ta muốn ôm chầm anh ta: “Tôi và anh cùng tới nói chuyện với Lãnh Mạch. Lãnh Mạch là người thông tình đạt lý, anh hãy tin tôi.”
“Tôi vẫn luôn tin tưởng cô, cô nhất định phải thuyết phục Lãnh Mạch, tôi phải đi cùng hai người!” Dạ Minh nói.
Trút bỏ vẻ cười đùa ngụy trang bề ngoài, đứa trẻ lớn xác này mới là người đau khổ nhất bối rối nhất trong chúng tôi.
Một bên là người anh ta yêu, một bên là mẹ ruột anh ta, lựa chọn hay buông bỏ, chắc chắn anh ta vẫn luôn đau khổ luôn bối rối luôn do dự. Đặc biệt hôm nay khi chúng tôi đánh đuổi Lạc Nhu, khiến cô ta đánh mất hình tượng nữ vương cao quý ngày xưa, đầu bù tóc rối hốt hoảng tháo chạy, mọi người đều đang ăn mừng đều đang hoan hô, thậm chí cả bữa cơm tối nay cũng là để mừng chiến thắng. Nhưng trong lúc này, lại không ai nghĩ đến Dạ Minh, không ai nghĩ rằng ngày hôm nay, người phụ nữ chúng tôi suýt giết chết kia là mẹ anh ta…
Thậm chí chúng tôi còn mời anh ta tới tham gia tiệc mừng, buổi tiệc mừng… đánh bại mẹ anh ta.
Còn anh ta, ấy thế vẫn cười đùa tới dự tiệc.
Đây là chuyện tàn nhẫn cỡ nào?
Tôi không dám tưởng tượng là đến cùng nội tâm Dạ Minh đã gánh chịu đau đớn to lớn nhường nào mới có thể không tan vỡ, mới có thể vẫn cười cợt với chúng tôi như vậy.
Tôi củng cố ý chí của mình, nắm cổ tay Dạ Minh đi đầu vào nhà ăn.
“Lãnh Mạch, tôi có một ý này.” Vừa đi vào tôi đã dãn Dạ Minh bước thẳng tới chỗ Lãnh Mạch.
Dạ Minh ngơ ngẩn đi theo tôi.
Ánh mắt Lãnh Mạch dừng ở bàn tay tôi, không rời đi, cặp mắt như phun lửa.
Tôi sửng sốt, cúi đầu nhìn, bấy giờ mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay Dạ Minh, vội vàng buông ra: “Chuyện này… Lãnh Mạch, tạm thời anh…”
Soạt!
Lãnh Mạch đứng bật dậy khỏi ghế. Chiếc ghế vỡ vụn, anh sải bước đi về phía tới.
Xong rồi xong rồi xong rồi, tôi đứng yên tại chỗ không dám cử động, trong lòng đã chảy ròng nước mắt.
Tay bị Lãnh Mạch siết chặt. Lãnh Mạch lôi tuột tôi ra ngoài. Tôi bị anh siết đau cả tay, nhưng lại không dám hó hé. Lãnh Mạch kêu lên đằng sau: “Hai người làm gì vậy? Tôi với cô ấy còn có lời muốn nói với anh mài! Lãnh Mạch! Lãnh Mạch!”
Cái tên đầu heo Dạ Minh này!
Lãnh Mạch tức thì hiểu sai cái gọi là tôi và Dạ Minh có lời muốn nói trong miệng Dạ Minh, không nói tiếng nào đã lôi tuột tôi ra khỏi nhà ăn, kéo vào ngã rễ tới phòng vệ sinh, đập cửa, đè tôi lên cánh cửa.
“Kìa Lãnh Mạch, anh nghe em nói trước… Ư!” Hoàn toàn không nghe tôi giải thích…
Tôi chịu đựng cái hôn của anh, còn phối hợp với anh rõ là xum xoe. Người anh bùng lửa, lật người tôi lại, hai tay nắm lấy tay nắm cửa, cởi cái quần vải bông của tôi.
“Chờ đã, Lãnh Mạch! Chờ một lát..” Tôi vội vàng kéo quần lên: “Hôn một cái là được rồi, nào còn có vác súng ra trận! Chúng ta còn chưa ăn cơm nữa đói”
“Ăn cơm cái chó! Đầu tiên là vừa nói vừa cười đi tới với tên Si Mị đáng chết kia, sau đó lại tay trong tay đi vào cùng Dạ Minh, còn dám bảo hai người có lời muốn nói, hai người có lời muốn nói với tôi!! Cô ả đáng chết, em đúng là chán sống rồi!” Lãnh Mạch đã bùng nổ, sự phản kháng của tôi không có hiệu quả, bị anh lột sạch đè bên ao ước tiến vào.
Tôi khóc chỉ muốn chết, cũng biết bây giờ giải thích cũng không có ích gì, đành phải phối hợp cho gã đàn ông này thỏa mãn một lần trước. Đợi cho cơn giận của anh nguôi bớt, tôi mới yếu ớt nói: “Em thực sự không có gì với Si Mị, với Dạ Minh hết. Chuyện tình cảm vốn dĩ đã phân định rạch ròi hết rồi, ban nãy năm tay Dạ Minh chỉ là vì…
Nếu tôi nói với Lãnh Mạch là vì cảm thấy Dạ Minh rất đáng thương, rất bất lực, rất cần được người ta yêu thương, liệu Lãnh Mạch có giết tôi luôn không?
“Vì cái gì, nói!” Lãnh Mạch quay mặt tôi về phía mình, lại hôn tôi vồ vập: “Em là người phụ nữ của tôi, không được lại gần bất cứ gã đàn ông nào khác!
Không được! Không được…
Trước một gã đàn ông bá đạo lại thâm tình như vậy, tôi còn có thể làm gì được đây?
Ôi, đời này, định phải chết trong tay anh rồi.
An ủi nhau trong phòng vệ sinh ít nhất phải là một giờ, cảm xúc của Lãnh Mạch mới được tôi xoa dịu.
Thấy sắc mặt anh tốt lên, tôi lập tức giải thích chuyện giữa mình và Dạ Minh, hơn nữa nhân tiện xin anh cho Dạ Minh cùng đi với bọn tôi, còn lặp đi lặp lại n lần, cố găng nhấn mạnh răng người Dạ Minh thích là Lưu Nguyệt, tôi lại không phải vạn người mê, không phải ai cũng sẽ thích tôi, bảo anh cứ yên tâm. Bấy giờ anh mới lâm bầm lầu bầu coi như tha thứ cho tôi, mặc lại quần ngủ áo ngủ đã bị anh lột xuống của tôi, kéo tôi mở cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài.
“Vốn đã béo rồi, thế mà còn mặc cái loại áo ngủ bông này, trông chẳng khác gì con heo” Lãnh Mạch đả kích tôi.
Heo thì heo vậy, anh vui là được rồi.
Tôi yên lặng trợn trăng mắt trong lòng.
Khi tôi và Lãnh Mạch trở về nhà ăn, mọi người đã bắt đầu dùng bữa. Đồng Sênh nhét đầy thịt vào miệng, chọc tôi: “Mẹ nhỏ, có phải mẹ lại đi làm chuyện không thích hợp với trẻ nhỏ cùng người đàn ông của mẹ rồi không?”
Tôi đỏ mặt, không để ý tới nó, ngồi xuống một bên.
Dạ Minh chạy tới: “Cô bé, sao rồi? Có phải cô với Lãnh Mạch ra ngoài bàn riêng chuyện của tôi rồi đúng không? Lãnh Mạch nói thế nào rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!