Chương 618: Tín niệm của mỗi người
Tôi nói trong vòng ba chiêu hạ Tu La, Tu La cũng không tin. Mà sự thực là, tôi dùng nhất chiều, liền hạ được Tu La.
“Tu, Tu La. .. Không thể nào… ” Thang Viên mở to hai mắt nhìn, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: “Sao, làm sao có thể? Thực lực của anh, tôi quá rõ, trăm năm đi qua, môi khi anh chiến thăng một người, liên mạnh lên một chút, đến hiện tại, đã tiếp cận người thủ hộ mạnh nhất rồi, làm sao có thể, làm sao có thể trong vòng một chiêu, đã bị cô gái nhìn qua yếu xìu kia hạ gục rồi?
Tu La còn một hơi cuối, nói đứt quãng: “Nhanh, chạy… “
Sau khi nói xong, Tu La vĩnh viễn nhằm hai mắt lại.
Bạch Hổ nói: “Khi người thủ hộ Long Hồn chết, sẽ hóa thành tro tàn, ngay cả thân thể đều không thể tôn tại trên đời này”
Trong lòng Thang Viên chỉ còn lại hai khối vải rách, đang dần dần biến mất.
“Tu La!” Thang Viên ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó tàn bạo quay sang tôi: “Mấy kẻ thủ hộ chúng ta ở chung trăm ngàn năm, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau sinh sống ở khu mộ đảo Đầu Lâu khô khan nhàm chán này. Chúng ta chịu lời nguyền của Long Hồn, không thể rời đi chô này, trăm ngàn năm chúng ta có hận Long Hồn đến mức nào, khát vọng tự do đến mức nào, cô biết không? Đa số thời gian nghĩ tới tự sát, thế nhưng môi lần đều bị người kia ngăn cản, cho dù là cô độc, cho dù là tịch mịch, chúng ta cũng có nhau, cũng bồi bạn với nhau!”
Viên mắt Thang Viên đỏ bừng: “Mà cô, cô lại giết anh ta! Chúng ta cũng không phải là kẻ đại ác trên thế gian, chỉ là khát vọng tự do mà thôi! Lế nào khát vọng tự do cũng là một loại sai sao? Vì sao các cô muốn đuổi tận giết tuyệt! Vì sao các cô muốn bức bách đến tận đây! Các cô căn bản không hiểu những thứ Lạc Nhu có thể mang đến cho chúng ta, quan trọng, trân quý thế nào với chúng ta! Vậy mà cứ khăng khăng, hết lân này tới lần khác muốn tới ngăn cản!”
Tôi hé mắt, giữa gió to sau trận chiến, tóc đỏ tung bay: “Các người nghĩ muốn cái gì, muốn được cái gì, hy vọng cái gì, khát vọng cái gì, đối với tôi mà nói đều không quan trọng, tôi cũng không quan tâm, cũng không muốn lý giải. Đối với thứ Lạc Nhu có thể cho các người, tôi cũng không để tâm. Tôi chỉ là muốn đi trước Long Hồn, cứu đồng bạn của mình, gây cản trở là các người, bức bách chúng tôi cũng là các người.”
Thang Viên khàn cả giọng hô lên: “Cô nghĩ răng chúng tôi muốn trở ngại bọn cô sao? Cô cho răng chúng ta muốn chiến đấu trăm năm như thế sao?
Chúng ta là người thủ hộ Long Hồn! Chúng ta là người thủ hộ Long Hồn. Khi tế đàn Long Hồn bị xâm nhập, chúng ta cũng sẽ tan thành mây khói, chúng ta cũng sẽ chết. Cho nên, cho nên… “
Thang Viên bưng kín khuôn mặt, nước mặt theo khe hở nơi tay cô ta chảy xuống: “Chỉ vì chúng ta không có đường khác để đi, nếu không chiến đấu sẽ chết, chỉ vì thế nên chúng ta chỉ có thể liều mạng chiến đấu, liều mạng một lần, tốt xấu còn có thể sống sót. Chúng ta cũng muốn sống, cũng muốn sống tự do tự tại mà. . “
Nghe Thang Viên nói, tôi thở dài, Bạch Hổ nhảy lên từ trên mặt đất, đứng bên cạnh tôi, trâm trâm nói: ‘Đây chính là người thủ hộ Long Hồn, tín niệm hoàn toàn tương phản với Trùng Long tộc.”
“Đúng vậy: Tôi lắc đầu: “Trùng Long tộc coi thủ hộ Long Hồn là vinh dự, coi thủ hộ Long Hồn là nhiệm vụ của mình. Cũng là không còn cách nào rời khỏi đảo Đầu Lâu, cũng là chịu lời nguyên của Long Hồn, nhưng ba người thủ hộ cường đại này, lại coi thủ hộ Long Hồn là chuyện nhục nhã hổ thẹn, chỉ một lòng muốn có được tự do, sinh ra hận thù, còn muốn đánh đổi mạng sống chiến đấu, đến cuối cùng, chỉ có thể biến thành một đám bụi”
Tín niệm cùng đạo nghĩa của mồi người, người khác đều không có quyền lợi phán xét hay cười nhạo, Trùng Long tộc cũng được, người thủ hộ Long Hồn cũng được, bọn họ cũng chỉ đang sống với tín niệm kiên định của mình.
Tôi liếc nhìn Bạch Hổ, sau đó kéo chiến kích từng bước đi về phía Thang Viên: “Dù thế nào, tôi vân muốn đánh bại cô.”
Thang Viên ngẩng đầu nhìn tôi đang đi tới, trong tay sinh ra hai quả câu lớn ném về phía tôi, nhưng đêu bị tôi dê dàng tránh được, Thang Viên đầy mặt hoảng sợ: “Đừng tới đây! Cô là tôn tại tà ác nhất cối đời này, quỷ thần! Vì sao cô có thể tự do tự tại sống trên thế giới này, mà chúng ta lôi gì cũng không có, lại bị cô tàn sát!”
“Bởi vì tôi cũng không sai” Tôi chỉ thản nhiên nói vậy: “Ai cũng đang cố gắng sống, vì niềm tìn kiên định trong lòng mà sống. Con đường của tôi là đồng bạn, cho nên phàm là kẻ ngăn cản tôi, mặc kệ tốt hay xấu, mặc kệ già hay trẻ, mặc kệ có năng lực hay không, tôi cũng sẽ không lưu tình mà xuống tay”
Thời gian và kinh nghiệm tạo nên tính cách của tôi, tôi không còn là thiếu nữ mười chín tuổi mảnh dẻ yếu ớt trước đây, trong khoảng thời gian không dài, cũng không ngăn này, tôi đã trải qua vô số việc, thất bại, trắc trở, tình yêu, tình hữu nghị, thậm chí tự tay thương tổn đồng bạn của mình, nhìn đồng bạn vì cứu mình mà chết, giờ tâm tính của tôi đã thành thục, năng lực thành thục, tôi đi ở trên con đường của chính mình, chưa từng hối hận, cũng không bị cái nhìn của người đời lay động.
Thang Viên nhìn tôi một chút, lại cúi đầu nhìn tro tàn còn sót lại của Tu La trong tay, chợt, chậm rãi đứng lên: “Cô nói đúng, ở trên con đường này, không thể thiếu giết chóc máu tươi, nếu nhân từ nương tay, làm sao có thể đạt được thứ mình muốn. Tôi muốn tự do, cho nên, tôi muốn giết cô”
Tôi nhìn cô ta chăm chú: “Tôi muốn đồng bạn mình sống sót, muốn đi tế đàn Long Hồn, cho nên, tôi cũng muốn giết cô.”
“Coi như tôi đánh không lại cô, thế nhưng, tôii cũng muốn liều mạng tử chiến!” Thang Viên nói, ném ra vô số quả cầu, sau đó cả người cô ta cũng vọt về phía tôi.
Ôm ý niệm chết trong đầu, khi chiến kích của tôi xuyên qua lồng ngực Thang Viên, cô ta vậy mà không cảm thấy đau buồn, ngược lại còn có vẻ được giải thoát.
“Cảm ơn” Cuối cùng, khi ngã xuống hóa thành tro bụi, Thang Viên đã nói vậy với tôi.
E răng như vậy, cũng là biện pháp có được tự do.
Người thủ hộ cầu hóa thành tro tàn, người thủ hộ kiếm hóa thành tro tàn.
Tôi thu hồi chiến kích, năm phút đồng hồ vừa vặn tới, hình thái cuông bạo cũng giải trừ, tôi hướng vê phương hướng Thang Viên và Tu La biến mất, nhẹ nhàng cúi mình vái chào.