Chương 487: Phản bội
Lúc ba người chúng tôi từ trong hốc cây chạy ra, chân trời đã dân dân sáng lên, tuy răng ánh sáng này, đối với ở thế giới còn người mà nói thì chỉ giống như lúc hoàng hôn, nhưng nơi này là tầng thứ mười chín ở địa ngục, dưới địa ngục suốt bao năm tăm tối, ánh sáng chiếu tới vô cùng yếu ớt.
Vì phòng ngừa bây ma sói đánh hơi thấy mùi chúng tôi, Nấm Nhỏ ôm tôi và Tống Thiên Ngân hoàn toàn bao vào trong cành của nó, như vậy hơi thở của tôi và Tống Thiên Ngân được che dấu đi, nhưng hơi buồn là tôi cũng không thấy được gì, nhìn không thấy đường cũng không biết Nấm Nhỏ sẽ đưa chúng tôi chạy tới đâu.
Trên đường tôi đã muốn đẩy cành của Nấm Nhỏ ra, nhưng không biết là nó vô tình hay cố ý, luôn quấn lấy tay chân tôi, không cho tôi nhìn tình hình bên ngoài, tôi dân phát hiện có điều bất thường.
Cuối cùng Nấm Nhỏ dừng lại, trước khi nó buông chúng tôi ra, tôi nghe được nó thì thào nói: “Thật xin lỗi”
Trong lòng tôi giật nảy lên, sau đó nó dùng cành quăng tôi và Tống Thiên Ngân xuống mặt đất.
Ở phía trước tôi và Tống Thiên Ngân là một con sói to lớn, bộ lông trên thân giống như gai nhím, mỗi sợi lông đều bén nhọn vô cùng, trên đầu có hai cái sừng nhọn hoät, bốn chân chắc khoẻ, phía sau có thêm cái đuôi thăn lăn, không ngừng lắc qua lắc lại trên mặt đất.
Xung quanh con sói lớn là bầy ma sói vây quanh.
Chúng tôi bị đưa đến hang ổ của bầy ma sói.
Tống Thiên Ngân kinh ngạc nhìn về phía Nấm Nhỏ: “Uổng cho chúng tôi tin cô như thế! Vậy mà cô lại bán đứng chúng tôi!”
“Thật xin lôi, tôi cũng là vì tình thế bức bách, lúc trước tôi thật sự cứu các người, nhưng ma sói đặt điêu kiện cho tôi, nếu tôi đem các người mang đến cho bọn họ, bọn họ sẽ đưa tôi đi gặp Ác Ma Vương, gặp được Ác Ma Vương tôi mới có thể xin làm tùy tùng bên ngài ấy, vậy mới có thể trở nên mạnh mẽ, mới được đám quái vật ở Nôi ác mộng kính trọng, cho nên…” Nấm Nhỏ không nói thêm lời nào, chỉ cúi đầu.
Giờ tôi nên nói gì đây, nếu Nấm Nhỏ chỉ tùy tiện nói một câu mà tôi đã tin tưởng nó, thì tôi đây chính là đồ ngốc.
Tôi vốn tưởng rằng Nấm Nhỏ sẽ nghĩ cách đối phó chúng tôi, nhưng không dự đoán được, Nấm Nhỏ lại đưa chúng tôi đến hang ổ của sói quỷ“Nấm Nhỏ, cô thật là đáng khinh!” Tống Thiên Ngân tức đến dậm chân: “Trước đây, nếu không phải chị tôi nói tha cho cô, cô còn có thể sống đi làm cái tùy tùng đáng ghét gì đó à?! Nếu Ác Ma Vương mà muốn nhận một tùy tùng hai mặt như cô, vậy mät hắn ta thật là bị mù rồi!”
Nấm Nhỏ không nói lời nào, để cho Tống Thiên Ngân măng nó. Lang Vương Lớn vần luôn yên lặng nhìn chúng tôi tranh cãi, chưa từng xen mồm.
Tôi nheo mắt lại nhìn về phía Lang Vương: “Cho nên Lang Vương này, mi tính xử lí chúng ta như thế nào”
Lang Vương im lặng một lúc, lúc tôi cho rằng có khả năng nó nghe không hiểu ngôn ngữ con người, nó bỗng nhiên mở miệng, dùng ngôn ngữ của con người nói: “Cô chính là người giết Quỷ dạ xoa?”
Tôi hơi ngừng lại, không nghĩ là nó sẽ hỏi việc này: “Giết thì làm sao? Mi muốn báo thù cho Quỷ dạ xoa à?”
“Người vừa lùn vừa gầy như cô, sao có thể giết được Quỷ dạ xoa, tôi không tin, tôi nhất định phải so tài với cô thử.” Lang Vương Lớn nói rồi từ trên chỗ cao nhảy xuống mặt đất, mặt đất cũng rung lắc mấy lần.
“So tài như thế nào?” Không hiểu Lang Vương này làm gì, tôi chỉ có thể sẵn sàng tiếp đón nó.
“Rất đơn giản” Lang Vương nhẹ bước đến trước mặt tôi, ngửi ngửi mùi quần áo trên người tôi: “Trên người cô nhìn có vẻ là bị thương, tôi chấp cô năm chiêu, trong vòng năm chiêu nếu cô không thể làm tôi bị thương, tôi sẽ bắt đầu tấn công, nếu cô đánh thăng tôi, tôi sẽ thả các người rời đi, nếu cô thua…..” Hậu quả tất nhiên là sẽ bị bây sói xé xác thành đồ ăn.
“Như thế nào, có dám đánh cuộc hay không?”
cái đầu to lớn của Lang Vương cúi thấp nhìn tôi.
Chuyện tới giờ này, nếu không đánh cuộc vậy nhất định là chết, nếu đánh cuộc, Lang Vương có muốn bội ước, thì trong lúc đánh với nó tôi cũng có cơ hội giết chết Lang Vương!
Nghĩ đến đây, tôi ngửa đầu: “Nhận lời.”
“Chị để em đi cho!” Tống Thiên Ngân vội vã muốn đến đây. Lang Vương trợn mắt há mồm, vây mấy con ma sói đến vây Tống Thiên Ngân lại, còn cảnh cáo cậu ta không cần hành động thiếu suy nghĩ, Tống Thiên Ngân sốt ruột nhìn tôi: “Vết thương của chị còn chưa khỏi hắn mà!”“Không có việc gì” Tôi an ủi cậu ta một câu, rồi sau đó lấy ra kiếm Trảm Thi, quay mặt sang Lang Vương: “Thời gian của chúng ta có hạn, bây giờ bắt đầu đi.”
“Thật thú vị” Lang Vương Lớn nói.
Tôi không muốn nói nhảm với nó, trực tiếp biến ra một bên mắt đỏ, hình thái cuông bạo không thể lại sử dụng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Hồng Hồng xuất hiện từ trong thân thể tôi, cầm Cốt Kích, sóng vai cùng tôiHử?” thấy vậy sắc mặt Lang Vương Lớn hơi thay đổi: “Vậy mà đôi mắt của Ác Ma Vương lại ở trên người cô, cô bé, nhìn dáng vẻ cô thật thú vị”“Cmn bị điên à!” Hồng Hồng thấy phiền, chửi ầm lên: “Đánh nhau còn còn thú vị thú vị, nếu có thì mi thả chúng ta đi đi! Không thì ít nói lời vô nghĩa thôi! Một con Lang Vương còn dong dong dài dài, có phiền hay không hải!” Đôi mắt Lang Vương trầm xuống: “Cái con có hình dáng kỳ quái lại cuông vọng này, ta muốn nhìn xem mi có cái bản lĩnh gì, tới đây, chấp các người năm chiêu.”
Hồng Hồng nhìn về phía tôi, tôi gật đầu một cái, chúng tôi đồng thời lao về phía Lang Vương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!