Chương 454 Trận pháp bí mật
Tôi nhìn qua, hình dạng của thanh kiếm rất giống với chìa khóa, Trảm thi kiếm!
“Thật tốt quá,! Trảm thi kiếm, lại đây!” Tôi kích động lớn tiếng gọi Trảm thi kiếm, thanh kiếm nghe tiếng gọi, liền hóa lớn, đây là Trảm thi kiếm của tôi, tôi ôm Trảm thi kiếm vào trong ngực, cảm giác mất đi lại tìm được thật sự khiến người ta vui mừng!
Nhưng Lãnh Mạch lại bày ra vẻ mặt suy tư: “Không phải rất kỳ lạ sao?”
Kỳ lạ?
Tôi nhìn về phía Lãnh Mạch: “Làm sao lại kỳ lạ?”
Si Mị cũng bày ra dáng vẻ nghiêm trọng: “Cho.
dù ông lão này có chết nhưng lại giữ thanh kiếm này chặt trong người, mà người giết ông ta cũng không lấy đi Trảm thi kiếm, ngược lại còn đặt Trảm thi kiếm về chỗ cũ, giống như là…Cố ý giết ông lão này, giúp em lấy lại Trảm thi kiếm.”
Si Mi cũng Lãnh Mạch vừa nói như vậy, tôi cũng hiểu được có điểm kỳ lạ, không nói đến việc ông lão này đã chết, Trảm thi kiếm biến thành chiếc chìa khóa nằm trong tay ông lão kia chứng tỏ trước khi chết ông lão đã gắt gao năm thật chặt chiếc kiếm, giống như nó rất quan trọng, chẳng lẽ người cố ý đến giết ông lão lại không biết? Cho dù không sử dụng được Trảm thi kiến, nhưng ít nhất cũng phải tò mò mà lấy nó đi chứ? Giết người xong liền bỏ đi, quả thật giống như đang giúp tôi lấy lại thanh kiếm Tại sao có rất nhiều điều bí ẩn kể từ khi bước vào rừng cây này? Những điều bí ẩn đều quẩn quanh một chõ, tôi vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để đến hỏi ông lão này, nhưng ông lão lại đột nhiên bị giết chết, manh mối lại bị chặt đứt.
“Mặc kệ, trước tiên đi tìm Tống Tử Thanh hãng“ Tôi buộc lại tóc, mang thanh kiếm buộc chặt trên lưng, để Lục Quy thay tôi bảo vệ nó.
Ba người chúng tôi bước xuống lầu, theo ý kiến của Si Mị cùng Lãnh Mạch thì chúng tôi nên ra ngoài tìm lại một nữa, bởi vì vị trí nơi này dường như hơi lệch so với hướng Tử Thanh đã đi, tôi đi ở đằng sau, hai người bọn họ đi phía trước, tôi đi ra sảnh chính, khoảnh khắc chỉ cách cánh cửa chính một đoạn ngắn, bỗng nhiên cảm thấy đẳng sau có thứ gì đó, tôi nhanh chóng quay người lại, chiếc bàn bị phong ấn vẫn lặng lẽ năm im ở đó nhưng tôi lại có cảm giác rất kỳ lạ.
“Lãnh Mạch, Si Mị, từ từ hãng.” Tôi ngăn họ lại.
Hai người bọn họ nghỉ hoặc quay lại nhìn tôi, tôi bước lại về phía bàn bị phong ấn đặt ở giữa sảnh chính, Lãnh Mạch cùng Sỉ Mị cũng bước theo, tôi đến trước bàn phong ấn, nhìn giá chữ thập, sau đó xuyên qua giá chữ thập nhìn về phía bức tường ở đẳng sau.
Có một loại cảm giác rất mãnh liệt dân dắt tôi đến trước bức tường, tôi nhìn vách tường, đưa tay lên chạm vào bức tường.
Bức tường không có bất kỳ phản ứng gì.
“Dùng máu của cô.” Hồng Hồng ở trong thân thể tôi bồng nhiên lên tiếng.
Tôi ngẩn ra: “Hồng Hồng, cô…”
“Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết, cô có một loại cảm giác mãnh liệt, tôi cũng có, tiềm thức níu cho tôi biết cô nên làm như vậy” Hồng Hồng nói.
Tôi dừng một chút, cắt đầu ngón tay, máu chảy xuống bàn, bàn tay dính máu một lần nữa chạm vào bức tường.
Trong giây lát, bức tường rung chuyển kịch liệt, chúng tôi trở tay không kịp, bị một thứ ánh sáng đánh úp lại, Hồng Hồng hét to một câu: “Mẹ kiếp, tôi sắp bị hòa tan”, ngay sau đó, chúng tôi bị thứ ánh sáng đó vây quanh, cả người dính vào bức tường.
“Hai mắt tôi như bị mù rồi” Tôi che hai mắt lại, quỳ rạp trên mặt đất.
“Đồ ngốc, cô xem” Giọng nói của Sỉ Mị vang lên trên đỉnh đầu.
Tôi bị Lãnh Mạch túm lên khỏi mặt đất, dùng sức xoa nhẹ mắt tôi mới khiến tôi mở ra được.
Chúng tôi ở trong một căn phòng hôi hám cùng âm u, phía trước còn một trận pháp hình tròn, trận pháp còn tỏa ra một thứ ánh sáng nhạt, nhìn rất giống với trận pháp ở chín tâng địa ngục.
“Chúng ta… Tiến vào từ ngoài bức tường?” Tôi vẫn chưa kịp bình tĩnh lại: “Cho nên có thể nói đây là trận pháp của nhà họ Tống? Từ đây có thể đi đến nhà họ Tống?”
Lúc này, Lãnh Mạch nhíu chặt lông mày, nhìn chăm chằm vào tôi”Sao em lại biết trận pháp bí mật của nhà họ Tống ở sau bức tường kia? Vì sao em có thể mở được trận pháp bí mật này?”
“Anh Lãnh Mạch à, anh hỏi em vấn đề này, vậy thì em hỏi ai đây!” Tôi nhìn anh, mặt bày ra nụ cười khó coi.
Nói đến đây cũng thật là kỳ quái, tại sao tôi lại có một cảm giác mãnh liệt muốn sờ vào bức tường? Vì sao Hồng Hồng lại biết dùng máu mới mở được trận pháp? Điểm mấu chốt nhất chính là có thể giải được trận pháp bí mật này?
Lãnh Mạch lại nói: “Trận pháp bí mật của nhà họ Tống chỉ có máu của người nhà họ Tống mới có khả năng mở được, em cùng với nhà họ Tống vốn dĩ không có quan hệ gì, nói có thể mở được trận pháp thật khó tin”
Những lời anh nói khiến tôi nhớ đến lúc gặp tế công ở chùa Linh Ẩn, tế công nói với tôi rằng tôi có quan hệ với nhà họ Tống, dường như chuyện này đang ngày được chứng minh.
“Đi tìm người nhà họ Tống, nhất định có thể tìm ra đáp án” Tôi lên tiếng, đi đến trận pháp của nhà họ Tống, bước vào trận pháp, liếc nhìn Si Mị cùng Lãnh Mạch, nói: “Rất có thể chúng ta sẽ được xuyên đến cuộc chiến tàn khốc của nhà họ Tống, có thể sẽ mất một khoảng thời gian rất dài, Lãnh Mạch, em biết anh rất lo lắng, nhưng không đi sợ là không được, nếu không hay anh quay lại với Minh Vương đi?”
“Đúng vậy, nếu không đi thì hãy quay về với Minh Vương đi!” Sỉ Mị bổ sung thêm một cau.
Sắc mặt Lãnh Mặc trâm xuống, nhìn chăm chăm vào tôi: “Minh vương đã quay vê minh giới, em vốn dĩ đến ôn tuyên, sau khi gặp được anh em lại quấn quýt cùng anh đi qua cầu, cho dù anh có cự tuyệt em thế nào đi nữa em cũng nhất định không chịu rời đi mà dây dưa với anh, anh cũng hết cách chỉ có thể mang theo em, khi đó đi cùng hai người, anh cố ý giảm tốc độ cáp treo và dùng một †âng băng bao phủ để phân tán sự chú ý của Minh vương, khiến Minh Vương không nghe thấy tiếng của em, vật nhỏ, hiện tại em chính là đang vong ân phụ nghĩa, muốn vứt bỏ anh, em không phải người chính trực.”
“Thật sao?” Si Mị cười nhạo, nói: “Sao tôi lại cảm thấy anh ở trên cáp treo hôn Minh vương một cách say đắm mới khiến cho cô ta không để ý đến động tĩnh của chúng tôi? Mặc kệ có như thế nào, tôi vần đi theo đồ ngốc này đến nhà họ Tống, còn anh mau trở về cưới Minh Vương làm vợ đi!”
Lãnh Mạch không để ý đến những lời Si Mị nói, vần như trước nhìn tôi chăm chăm: “Vật nhỏ, em phải tin tưởng anh, anh thực sự không không thích Minh Vương, hiện tại cả thể xác lẫn tâm hồn anh hoàn toàn thuộc về em, trong mät cũng chỉ có mỗi mình em, làm sao có thể chứa thêm bất kỳ một người phụ nữ nào khác? Em không cần bận tâm đến Minh Vương, cô ấy sẽ không theo anh đến đây, càng không tự mình tìm đến nơi này, mặc kệ có tốn bao nhiêu thời gian, chỉ cần em đừng đuổi anh đi là được.”
Chỉ cần em đừng đuổi anh đi…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!