Chương 314: Về trường
Trường đại học còn đang nghỉ, khuôn viên trường tương đối yên tĩnh, nhưng nhà Đỗ Vũ Đồng không ở thành phố này, sau khai giảng cô ấy còn cần thi nghiên cứu sinh nên chắc đã về trường rồi.
Trong khuôn viên đại học A có quỷ hồn, nhưng đa số đều là ma quỷ lưu lạc thôi, lúc trước tôi còn có thể quen được huống chỉ bây giờ. Có hai quỷ.
hồn lướt ngang qua trước mặt tôi, còn liếc nhìn tôi một cái, tôi làm ra vẻ không thấy bọn họ, đi ngang qua quảng trường có hai chị khóa trên cười đùa lớn tiếng, trong đó có một người tên là Liễu Lánh Ngoại, sau lưng bọn họ có một con quỷ nam nhìn chằm chăm. Hai chị khóa trên chạy về phía tòa nhà dạy học, con quỷ nam chọt lớn tiếng gọi một người bọn họ, chị gái kia quay đầu nhìn quanh, gãi tóc nói: “Quái lạ” Sau đó đi tiếp.
Con quỷ nam phía sau ôm bụng ngồi xổm xuống đất cười như điên dại.
Tôi lắc đầu rời đi.
Không biết mọi người có từng cảm thấy như vậy không, chính là cảm giác đang đi trên đường chợt như có người gọi mình, quay đầu lại thì chẳng thấy ai cả, còn tưởng mình tưởng tượng ra. Nhưng thật ra rất nhiều lúc đều là mấy con quỷ đùa dai nghe được người khác gọi tên người nào đó, sau đó đi theo trêu chọc.
Tôi lấy di động gọi cho Đỗ Vũ Đồng, điện thoại không thông. Dì Ninh Hồng Hân nói số này cô ấy lâu rồi không dùng. Còn thắc mắc sao tôi không có số di động của cô ấy. Tôi ngượng ngùng đáp: “Thật ra cháu cũng đổi số di động mấy lần..” Ngay cả di động cũng đổi vài lần. Nói chung là ở cùng mấy.
người Lãnh Mạch thì đến mạng còn không đủ dùng đây này.
“Đến ký túc xá tìm thử xem. Nếu con bé bình an vô sự thì hản là ở ký túc xá” Dì Ninh Hồng Hân nói Tôi vốn cũng định làm vậy, cho nên đi dọc con đường nhỏ đến ký túc xá. Ký túc xá trường tôi đều †ập trung, ký túc xá nam nữ cũng cùng một chỗ, dọc đường còn gặp cậu bạn nam cùng khóa từng thích tôi, Tôn Viễn Phàm. Cậu ta rất ngạc nhiên chạy tới chào hỏi t trường giờ này?”
‘Đồng Đồng? Sao cậu lại đến “À, tôi đi tìm Đỗ Vũ Đồng” Tôi gãi đầu, tôi thật sự không biết giao thiệp với người khác giới.
“Đỗ Vũ Đồng? Hôm nay tôi thấy cô ấy ở rừng cây sau trường học, đứng cùng mấy người du côn trong trường. Tôn Viễn Phàm nói “Cùng mấy người du côn?” Theo tôi nhớ thì Đỗ Vũ Đồng cũng không phải người hoạt bát khi đối diện người khác phái. Hơn nữa cô ấy rất ngoan hiền, sao có thể đi cùng một đám du côn được?”
Dì Ninh Hồng Hân cũng không tin, nhỏ giọng lâm bầm. Tôn Viễn Phàm nhìn trái ngó phải: “Đồng Đồng? Gậu vừa nói gì à?”
“Hả? À ừ, không có gì.’ Tôi vội vàng nói. “Tôi đi tìm cô ấy, không quấy rầy cậu nữa”
“Dù sao tôi cũng không có việc gì, để tôi đi cùng cậu” Tôn Viễn Phàm theo sau tôi.
Tôi cảm thấy hơi đau đầu, dù sao cũng là bạn cùng lớp, hơn nữa bình thường cậu ta đối xử với tôi rất tốt, mà bây giờ cũng chỉ là xuất phát từ lòng tốt, tôi mà từ chối thì cũng ngại, đành gật đầu.
Thật ra bộ dáng Tôn Viễn Phàm rất khá, cao ráo điển trai, hơn nữa rất ấm áp. Nghe nói điều kiện gia đình cậu ta cũng tốt, nhân duyên không tệ, tính cách sáng sủa, bạn học nữ theo đuổi cậu ta xếp hàng dài, cả bạn cùng lớp lẫn khác lớp, thậm chí trường học khác cũng có người theo đuổi cậu ta. Lúc người này thổ lộ với tôi, Đỗ Vũ Đồng còn nói tôi gặp vận cứt chó, bị nam thần nhìn trúng. Thế mà tôi còn từ chối nam thần, đúng là đầu óc bị nước vào.
Bây giờ ngẫm lại, duyên phận là thứ khó mà nói rõ được. Tôi hoàn toàn không có cảm giác gì với Tôn Viễn Phàm, lại sa vào lưới tình với một con quỷ lưu manh. Tình yêu đến không hề có dấu hiệu báo trước, hơn nữa trong lòng tôi lúc này cũng chỉ chứa được mình Lãnh Mạch.
“Cậu vào ký túc xá tìm cô ấy đi, tôi ở dưới này chờ cậu. Tiện thể cũng hỏi mọi người xem có thấy cô ấy không” Đến dưới ký túc xá nữ, Tôn Viễn Phàm nói với tôi.
“Ừ, cảm ơn cậu” Tôi đáp một câu rồi đi lên tâng.
Vào ký túc xá nữ, dì Ninh Hồng Hân trộm nói với tôi: “Tiểu Đồng Đồng, cậu bạn kia còn đang ở ngoài nhìn cháu kìa. Nhìn ánh mắt cậu ấy là biết cậu ấy rất để ý cháu đấy.”
“Dì đừng trêu cháu, dì cũng biết cháu đặc biệt mà…
“Rồi rồi, dì biết cháu thích vị đại nhân Minh Giới kia, vị đại nhân kia cũng thích cháu. Nhưng dù sao.
cũng là thiếu nữ mà, có vài bạn nam thích cũng tốt, vì người thích cháu sẽ rất bận tâm tới cháu. Cảm giác được con trai cưng chiều cũng không tôi.”
Dì Ninh Hồng Hân là đứng dưới góc độ người bình thường mà nói. Dì ấy nghĩ không sai, nhưng có lẽ từ nhỏ tôi sinh hoạt trong gia đình như vậy, hơn nữa thể chất đặc thù có thể nhìn thấy quỷ nên tôi vân luôn không quá thân mật với người khác.
Tôi không có nhiều bạn, càng đừng nói là bạn khác giới. Trước khi gặp Lãnh Mạch tôi thậm chí còn không có người bạn khác giới nào.
Với tôi mà nói, có thể yêu và được yêu một người đàn ông là đã đủ rồi.
Ký túc xá của chúng tôi ở tầng bốn, vừa bước tới cầu thang tầng bốn tôi chợt thấy bóng của mình thoáng lay động. Vừa ngước lên đã thấy một con nữ quỷ tóc dài bám trên đèn treo tường, tròng mắt lọt ra ngoài, lỗ tai chảy máu, mặt mũi hung dữ xông về phía tôi, tôi nghiêng người né sang một bên, nhìn nó nói: “Đi dọa người khác đi.”
“Nhóc con đáng ghét, chẳng vui gì cả! Càng ngày càng không đáng yêu! Vẫn là lúc mới gặp mới dễ thương nhất” Nữ quỷ bò ngược lên bóng đèn, ôm đèn hờn dõi.
Lúc tôi mới đến ký túc xá lần đầu con quỷ này đã tưới dọa tôi một lần, lần ấy suýt bị hù chết rồi, hét chói tai âm trời, dọa cả ký túc xá giật mình, còn tưởng tôi bị làm sao. Sau đó rất nhiều người nhìn tôi như nhìn bà điên. Sau đó mỗi ngày tôi đều phải đi ngang qua đây, mỗi ngày nó phải dọa tôi một lần, hơn nữa dùng cùng một loại cách thức. Tôi dần dần miễn dịch, càng đừng nói bây giờ, dù sao.
cũng chứng kiến bách quỷ dạ hành, sao còn sợ nó nữa.
Tôi không để ý tới đối phương, đi thẳng vào ký túc xá, trên đường còn gặp vài cô bạn cùng lớp chào hỏi: “Đồng Đồng, c: lùng cũng về à? Không phải cậu dọn ra ngoài ở hả?”
“Không phải, tôi về lấy ít đồ thôi. Các cậu về trường sớm thật đấy” Tôi khách sáo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!