Chương 161: Nhóc con đừng đùa với lửa
Cuối cùng tôi cũng hiểu được hàm nghĩa trong câu nói “cô tốt nhất nên ở trong phòng ngủ một tiếng đồng hồ” của Hàn Vũ.
Tôi bị Tào Tháo đuổi trong nhà vệ sinh chằn chẵn một tiếng đồng hồ! Đuổi đến mức suýt thì chân mềm nhũn không thể đi nổi!
Thế mà bảo cỏ tẩy hồn hoàn toàn không có tác dụng phụ, đây không phải tác dụng phụ sao? Đây không được gọi là-tác dụng phụ sao?!!!
Đến khi Lãnh Mạch và Hàn Vũ trở lại phòng một lần nữa, tôi đang vịn vào cạnh bàn yếu ớt uống từng hớp nước một, Hàn Vũ bày ra dáng vẻ “chẳng liên quan gì đến tôi hết”, anh ta nói: “Âu, trông bộ dạng thế này chắc xong rồi.”
Khốn nạn!
“Hàn Vũ, anh qua đây! Chúng ta nói chuyện cho ra nhẽ!” Tôi quay phắt đầu lại phân nộ trừng mắt nhìn anh ta.
Lãnh Mạch vốn đang tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng khi trông thấy tôi như vậy, anh ta không kìm được mà thấp giọng khẽ cười. Được, tôi biết rồi, việc anh ta thích nhất chính là nhìn tôi bị xấu mặt!
Tôi hậm hực đập mạnh cốc nước lên bàn: “Tôi phải đi ngủ rồi! Các anh ra ngoài ngay!”
“Âu, khỏe mạnh như voi ấy, Lãnh lão đại, bây giờ anh không cần lo lắng nữa rồi chứ?” Hàn Vũ nói với Lãnh Mạch.
“Ừm, đi thôi” Lãnh Mạch đáp.
Khốn nạn khốn nạn khốn nạn! Hai người kia hoàn toàn phớt lờ cơn tức của tôi!
Sau khi đánh đấm loạn cào cào một trận thì Hàn Vũ rời khỏi, tôi nằm bò trên bàn, cả người mất hết sức lực, Lãnh Mạch bước tới cầm theo chiếc cốc bỏ đá, rồi lại làm đá tan với tốc độ nhanh nhất, sau đó mới đưa cho tôi: “Người có chỗ nào khó chịu không?”
“Có! Chỗ nào cũng khó chịu!” Tôi hậm hực đáp rồi đưa tay giật lấy cốc nước, lạnh chết đi được, như thể tro quỷ hồn ma ấy, chẳng nhẽ anh ta không biết con gái không thể uống nước lạnh sao?!
“Tôi thấy em chỗ nào cũng muốn ăn đòn đấy” Anh ta gõ cốc vào đầu tôi một lát: “Tôi vừa về, vẫn chưa ăn cơm, nghỉ ngơi một lát đi, tí nữa đi ăn cơm với tôi”
“Tôi không.đi! Tôi yếu ớt đến mức này rồi mà vẫn còn phải đi ăn cơm với anh à!” Chẳng nhẽ anh ta không thể dỗ dành tôi một lát hay sao?!
“Không đi thật sao?” Anh ta trầm giọng xuống.
“Không đi!” Tức! Cáu cái gì mà cáu!
“Được. Dứt lời, không ngờ anh ta lại quay lưng đi thật luôn.
Tôi nhìn Lãnh Mạch đóng cửa lại rồi dần dần biến mất, sống mũi bất chợt cay cay.
Cái thá gì vậy? Chỉ cần không vừa ý một lần, anh ta sẽ nổi cáu ngay sao? Tôi có bắt buộc phải cầu xin anh ta dỗ dành tôi, ôm lấy chân anh †a ăn vạ anh ta mới thỏa mãn không vậy? Tôi đâu phải nô tì của anh ta cơ chứ! Dựa vào cái thá gì!
Hiểu Mai nói đúng, đàn ông chẳng có ai tốt đẹp hết!
Nhưng đáng tiếc…
Sau khi bị “Tào Tháo đuổi” một trận, tôi bỗng dưng cảm nhận được một cách rõ ràng rằng bên trongfcơ thể của mình đã trở nên trống rỗng, Hiểu Mai… cũng đã hoàn toàn biến mất.
Không còn hơi sức nữa rồi, mệt mỏi lắm rồi!
Tôi lăn lộn một vòng, khi định lên giường đi ngủ thì cánh cửa phòng ngủ lại mở ra một lần nữa, tôi ngoái đầu lại nhìn, không ngờ người bước vào lại là Lãnh Mạch, trong tay anh ta cầm theo một cốc nước, một cốc nước có hơi ấm.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi rồi đưa cốc nước cho tôi: “Nhóc con, không được phép giận dỗi trẻ con vớ vẩn với tôi nữa, mau uống hết cốc nước nóng này đi, tôi đưa em đi ăn nhé?”
Tình huống gì vậy trời?
Tôi hoàn toàn sững sỡ, hỏi anh ta với vẻ ngơ ngác: “Vừa rồi anh ra ngoài là để… đi rót nước nóng á?”
“Ừ, không phải em không thích uống nước đá sao, tôi ra ngoài rót nước nóng cho em, nếu không em nghĩ tôi ra ngoài làm gì?” Lãnh Mạch nghe tôi hỏi vậy liền tỏ vẻ nghỉ hoặc, hai hàng lông mày khẽ nhếch lên.
“Tôi tưởng anh ra ngoài là vì… anh giận tôi.”
Tôi buột miệng-nói.
“Giận em?” Anh ta ngẫm nghĩ một lúc, đến khi đã hiểu thông suốt thì không nhịn được mà thấp giọng cười, rồi đưa tay véo véo má tôi: “Em thích giận người ta thì cũng không được nghĩ tất cả mọi người đều giống em chứ?”
“Cái gì mà tôi thích giận dõi hả..” Tôi lí nhí nói, rõ ràng người thích giận dõi nhất là Lãnh Mạch mà, nhưng hành động của anh ta hôm nay thật sự đã khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, tôi không thể ngờ được rằng anh ta lại chú ý tới chuyện tôi không uống ly nước đá anh ta làm, sau đó xuống tầng… rót nước nóng cho tôi.
Lãnh Mạch mà tôi quen chưa bao giờ biết cách quan tâm người càng, và sẽ chẳng bao giờ chú ý tới những chỉ tiết nhỏ nhặt như vậy.
Lãnh Mạch mà tôi quên từ trước tới nay luôn coi mình là nhất, luôn coi chính bản thân mình là trung tâm, anh ta đã thay đổi như vậy kể từ… khi nào vậy?
“Đừng ngây người ra đó nữa.” Lãnh Mạch lại cốc đầu tôi một phát.
Khi ấy tôi mới hoàn hồn trở lại, tôi nhìn anh †a, anh ta cũng nhìn tôi, đôi lông mày sắc sảo nhếch lên, đôi mắt vừa sâu thăm thẳm vừa sáng lấp lánh, vì anh ta đang cúi người xuống nên những sợi tóc khẽ sượt qua trán tôi ở khoảng cách cực gần, làn da của người đàn ông này còn đẹp hơn cả phụ nữ, hoàn mỹ đến mức khiến người ta đố ky, tôi cứ nhìn, cứ nhìn mãi, rồi không kìm được lòng mà đưa tay qua đó khế chọt vào má anh.
Con ngươi của Lãnh Mạch dao động, một cơn nóng rực cuộn trào lên, anh ta nắm chặt lấy tay tôi: “Nhóc con, em đang đùa với lửa đấy à?”
“Không phải..” Ánh mắt tôi dần trở nên mơ màng: “Tôi muốn xem thử xem mặt của anh có đeo mặt nạ người không thôi.”
“Hửm?” Khóe môi anh ta khẽ cong lên, làn môi hồng hào, viền môi xinh đẹp, cánh môi bạc mỏng, tôi nhìn bờ môi của anh ta đang dần dần áp sát tôi, hô hấp của tôi trở nên hỗn loạn, hơi thở của anh ta cũng trở nên dồn dập, cuối cùng, anh ta lắng giọng trầm thấp ghé sát tai tôi và nói: “Nếu muốn kiểm nghiệm xem rốt cuộc tôi có đeo mặt nạ da người hay không, thì cách kiểm chứng tốt nhất chính là… cưỡng hôn tôi, để thử xem có thể hôn rách mất mặt nạ của tôi hay không.”
Đồ không biết xấu hổi Bầu không khí đang yên đang lành thoáng chốc bị phá vỡ, khi ấy tôi mới biết mình đang bị anh ta mê hoặc, mất mặt chết đi được, tôi lập tức đẩy anh ta ra, để che giấu:vẻ hoảng loạn của mình, tôi bưng lấy cốc nước nóng mà anh ta đưa tôi uống lấy uống để: “Cái đó… tôi đói bụng rồi, đi ăn thôi!”
Lãnh Mạch cúi đầu trên đỉnh đầu tôi, anh ta khẽ cười, tôi vùi đầu mình xuống đến mức thấp nhất, hận không thể đào một cái lỗ lẻ nào để chui xuống!