Nói xong Trình Vũ liền dùng tay mượn lực toàn thân hướng về phía bên phải rõ ràng là muốn đồng quy vu tận. Mới làm được một nửa thì hung thần ác sát Tạ Bác Nghệ đã vội bò dậy gắt gao bắt lấy góc thuyền, vẻ mặt thất thố:
“ Cô…… Cô…… Đừng có xằng bậy.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ nhìn hai chân hắn giống con gà rù run cập cập, thật xấu hổ thay Tạ Bác Nghệ mà.
Tạ Bác Nghệ đánh chân trong chốc lát không thấy Trình Vũ lật thuyền hắn mới dừng lại, thật cẩn thận thăm dò nhìn qua, thấy Trình Vũ biểu tình đăm đăm.
Tạ Bác Nghệ: “……” Thật bà nội nó mất mặt.
Tạ Bác Nghệ ho nhẹ, mặt vờ nghiêm chỉnh, cảm thấy cần lại lại chút tôn nghiêm, liền cố ý đề cao giọng nói:
“Tôi cảnh cáo cô đừng có làm bậy.”
Trình Vũ nhìn chằm chằm chứ không nói chuyện, đột nhiên cô nhấc chân Tạ Bác Nghệ cho rằng cô muốn đá hắn, vội gắt gao túm chặt thuyền Kayak, thân thể, đầu óc dồn hết vào cánh tay chỉ trộm nhìn lại cô.
Lại thấy Trình Vũ nâng chân, sau đó…… Dùng tay gãi.
Tạ Bác Nghệ: “……”
Trình Vũ nhìn gia hỏa này giống con gà rù, chút hứng trêu đùa cũng không có, cô đem mái chèo ném cho hắn, lần này Tạ Bác Nghệ ngoan ngoãn lấy mái chèo hoạt động.
Trình Vũ nằm nhắm mắt dưỡng thần, một lát sau cô vội vàng ngồi dậy hỏi Tạ Bác Nghệ: “Cậu có nghe gì không?”
Tạ Bác Nghệ lạnh lùng cười: “ Trò này chơi một lần thôi không nên chơi lại.”
“Không có!” Trình Vũ nhíu chặt mày, vội cầm gậy huỳnh quang hướng về nơi phát ra âm thanh, cô tức khắc cả kinh, sau lưng toát mồ hôi lạnh, xung quanh ánh lửa sáng rực tựa như đốt dầu trên mặt biển, quả là hừng hực liệt hỏa, đóm lửa đó lại đi về hướng đây.
Trình Vũ nhỏ giọng nói thầm: “Không tốt rồi, thinh không lại gặp hải tặc.”
Không ngờ Tạ Bác Nghệ lại khoan thai nói:
“So với gặp hải tặc tôi thà tin là Lục Vân Cảnh lại đây bắt người thì có.”
“……”
Trình Vũ quay đầu nhìn thoáng qua, Tạ Bác Nghệ cà lơ phất phơ nhìn cô, nheo mắt nói:
“Bá đạo tổng tài tróc nã cô vợ nhỏ bỏ trốn, nghe thật là cẩu huyết? Nếu bên người cô vợ nhỏ bỏ trốn vừa vặn có một nam nhân, mà nam nhân này còn có động tác thân mật với cô ta, cô nói xem hắn có thể tức điên lên không?”
Trình Vũ lạnh giọng cảnh cáo:
“ Cậu dám xằng bậy tôi đá cậu xuống ngay đấy.”
Tạ Bác Nghệ nhún vai, tựa hồ không quan tâm, bất quá hắn cũng không xằng bậy.
Quả nhiên Tạ Bác Nghệ nói trúng, người đến là Lục
Vân Cảnh.
Lục Vân Cảnh tổng cộng xuất động hơn hai mươi con thuyền, nhìn dáng vẻ có lẽ là tìm cô, có thể nói là rất tốn công. Anh đứng trên một con thuyền, trên thuyền có ánh đèn sáng nên có thể thấy rõ bộ dáng anh.
Trên người còn mặc áo ngủ, ở giữa một đám người khí thế cũng không giảm, nhìn thấy thuyền Kayak có Trình Vũ cùng Tạ Bác Nghệ, cảnh cáo rất nhẹ:
“Muốn tự mình lại đây, hay là muốn tôi đánh chết hắn, cô mới lại đây.”
Trình Vũ biết giờ phút này hai mươi cái thuyền đang vây quanh cô, dù không muốn lên thuyền cũng không thể được.
Chỉ là Trình Vũ còn chưa kịp mở miệng, Tạ Bác Nghệ đột nhiên tiến lên một bước che cô lại, lấy khẩu khí chả thua gì Lục Vân Cảnh nói: “Tôi nói anh Lục này, anh làm như vậy có phải không phúc hậu lắm không? Dẫn vợ theo bên người mà còn cùng nữ nhân khác làm bậy. Anh cho rằng cô ấy là đồ vật à, anh không thích thì ném ở một bên, khi nhớ tới thì phải mang đi theo, anh dựa vào cái gì chứ?”
Trình Vũ nghe Tạ Bác Nghệ nói mà sợ ngây người, trước không nói tới quan hệ của Tạ Bác Nghệ và cô luôn luôn không tốt hắn vẫn đứng ra nói chuyện thay cô, vừa mới Tạ Bác Nghệ không khác con gà rù còn rõ ràng trước mắt cô, vậy mà hiện giờ hắn không sợ hãi Lục Vân Cảnh cùng cả đám người phía sau, trực tiếp che chở cho cô.
Giờ khắc này, Trình Vũ đột nhiên cảm thấy Tạ Bác Nghệ lập tức cao lớn lên, tựa hồ quanh thân còn quấn kim quang lóa mắt. ( Bả tưởng Bé Tạ là thánh hay gì vậy trời)
Nhưng mà Tạ Bác Nghệ thật vất vả tạo nên hình tượng vĩ đại lại bị Lục Vân Cảnh nói một câu là hoàn toàn tan biến sạch sẽ.
Chuyện là, Tạ Bác Nghệ nói xong, Lục Vân Cảnh cũng không biến hóa gì chỉ nhàn nhạt nói một câu: “ CẬU XÉO.”
Trình Vũ: “……”
Tạ Bác Nghệ: “?????!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tạ Bác Nghệ cứng đờ cúi đầu nhìn thoáng qua Trình Vũ, rủa thầm một tiếng rồi làm như không có việc gì né qua một bên, đưa lưng về phía mọi người. Căn bản Tạ Bác Nghệ chả là cái đinh gì với Lục Vân Cảnh nên anh lập tức lạnh lùng phân phó: “Mang đi.”
Trình Vũ và Tạ Bác Nghệ bị Lục Vân Cảnh bắt về, lúc về Tạ Bác Nghệ đã bị Lục Vân Cảnh cho người ném qua một bên, còn Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh về khách sạn.
Trở lại phòng Lục Vân Cảnh cũng không nói chuyện, chỉ đi thẳng đến quầy rượu lấy một ly vang đỏ, bưng rượu nhấp một ngụm, đột nhiên anh xoay người lại nhìn lướt qua làm Trình Vũ sợ tới mức co rúm lại. Anh vẫn nhẹ nhàng nhấp rượu, làm như vô tình hỏi:
“Tạ Bác Nghệ đã làm gì cô?”
Trình Vũ nhíu mày:
“ Cậu ấy có thể làm gì tôi?”
“ Vì sao hắn đi chung với cô?”
“……” Trình Vũ đầu đầy hắc tuyến, “ Làm thế nào tôi biết tại sao được!”
Lục tiên sinh không nói gì nữa, đem rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó chậm rãi đi tới, bước chân rất chậm làm Trình Vũ thêm cảm giác áp bách, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Đi đến trước mặt cô, anh giơ tay nắm cằm cô, bức bách cô ngẩng đầu đối mặt, mặt lạnh tới gần rất đáng sợ vì sát khí bức người của anh:
“Tốt nhất cô phải rõ ràng, cô là vợ của tôi, cách xa nam nhân khác một chút.”
Từng câu từng chữ như kiếm ma cực kỳ sắc bén dội vào tai cô. Trình Vũ nhìn người trước mắt chỉ cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, hai chân run rẩy, đầu ầm ầm vang như sấm, cô sợ tới mức không biết nên làm gì.
Mấy ngày nay Lục Vân Cảnh đối xử với cô khác biệt cô đều xem ở trong mắt, cô cho rằng anh cũng không phải người khó có thể tiếp cận, nhưng Lục Vân Cảnh hiện tại nhắc nhở cô một sự thật Lục Vân Cảnh vẫn là người làm cho cả Bắc Thành sợ vỡ mật.
Lục Vân Cảnh híp mắt lại, lời nói giữa kẻ răng dừng từng chữ trong tai cô:
“Vì sao muốn ở cùng Tạ Bác Nghệ?”
Đối mặt với Lục Vân Cảnh cô sợ, đầu lưỡi cũng cứng đờ, cằm vẫn bị anh Lục nắm chặt, một câu đơn giản lại phải run run rẩy rẩy hồi lâu mới nói xong.
“Tôi…… Vốn muốn đi qua đối diện mua đồ ăn, nào biết cậu ấy đuổi theo tôi không bỏ, sau đó tôi bất đắc dĩ cho cậu ấy lên thuyền Kayak, bởi vì…… Bởi vì lúc ấy tôi rất mệt nên đem mái chèo giao cho cậu ấy…… Ai biết…… Ai biết lại chèo đến chỗ xa xôi như vậy.”
Trình Vũ vội vàng xua tay:
“Thật sự tôi và cậu ấy không như anh tưởng tượng, tôi thật không biết vì sao cậu ấy làm thế.”
Ước chừng là do Lục Vân Cảnh thấy cô nói chuyện gian nan nên mới buông tay, Trình Vũ theo bản năng lui về phía sau một bước, quả thực cô sợ muốn chết, vẫn khiếp đảm nhìn anh.
Lục Vân Cảnh không đáp lại, cứ sắc bén bức người nhìn cô, cũng không biết có phải ảo giác không mà cô cảm thấy sắc mặt anh tựa hồ tốt hơn một ít.
Một lát sau, anh lại rót một ly vang đỏ, bưng rượu đi đến bên cửa sổ, lặng im đưa lưng về phía cô uống rượu.
Trình Vũ nhìn bóng dáng anh, trong bóng đêm ngoài cửa sổ trầm hắc, thân ảnh theo ánh đèn không biết sao lại có có một sự hiu quạnh, tựa hồ quanh thân anh không phải phòng tổng thống xa hoa, mà là một miếu thờ đổ nát, bên trong có duy nhất một tăng nhân rời xa hồng trần.
Bị ý tưởng này làm hết hồn, sao anh có thể hai bàn tay trắng chứ, đó chính là Lục Vân Cảnh.
Lục Vân Cảnh uống xong ly rượu mới xoay người lại, ấn đường nhíu chặt nhưng ánh mắt lại không hề sắc bén, mà đầy phức tạp cứ như vậy nhìn cô, một lát sau mới hỏi: “Tôi dọa cô à?”
Thanh âm có chút biến hóa đã không còn trầm lãnh mà lại mang theo vài phần nhu ý.
Đột nhiên biến hóa làm Trình Vũ kinh ngạc, cô ngơ ngác nhìn anh, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Giống như anh cũng không mong cô trả lời, lại nói:
“ Cô cứ như vậy sợ tôi sao? Tôi cũng sẽ không làm gì cô.”
Trình Vũ: “……”
Đây là biểu đạt xin lỗi sao?
Trình Vũ cúi đầu, nghĩ nghĩ rồi nói:
“Tôi và Tạ Bác Nghệ không có gì, hy vọng Lục tiên sinh không hiểu lầm.”
Trầm mặc trong chốc lát anh đột nhiên nói:
“Thân thể của tôi từng bị thương, cần đúng hạn điều trị, cởi quần áo chỉ để châm cứu. Huống chi với Châm Cứu Sư thì thân thể của tôi chỉ là một khối thịt bình thường thôi.” Nói xong anh tạm dừng một chút, lại nói
“Ai có năng lực liền có thể làm việc bên người tôi, không quan hệ tới giới tính, bất quá nếu cô không thích tôi sa thải cô ta là được.”
Trình Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt không dám tin tưởng: “Vì…… Vì cái gì?
Sa thải làm cái gì?” Cô hổ thẹn nói:
“ Cứ châm cứu cho tốt đi, tôi không có ý gì.”
Lục Vân Cảnh cũng không nói thêm gì, trầm mặc trong chốc lát liền ra cửa, Trình Vũ thấy thế vội hỏi:
“Anh muốn đi đâu?”
“Đi tìm chỗ nghỉ ngơi.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ cũng không dám nói gì, đại khái thấy cô
không có gì muốn nói, anh liền đi ra ngoài.
Thẳng đến khi anh ra ngoài hồi lâu Trình Vũ mới đến giường nằm xuống, nghĩ đến lời Lục Vân Cảnh vừa mới nói, cô không khỏi thở nhẹ một hơi, đại khái là quá mệt mỏi, nằm trong chốc lát cô liền ngủ mất, buổi tối Trình Vũ ngủ không đã, sáng sớm lại bị người kêu ăn bữa sáng, Trình Vũ vào phòng ăn đã thấy Lục Vân Cảnh ở bên trong.
Cứ ưu nhã ăn bữa sáng, nghe tiếng động chỉ nhàn nhạt nhìn một cái, sắc mặt như thường tựa hồ chuyện tối hôm qua anh hoàn toàn không thèm để ý.
Trình Vũ cũng ra vẻ tự nhiên ngồi đối diện, rất có ăn ý không nói chuyện tối hôm qua. Ăn xong, Lục Vân Cảnh vừa lau tay vừa nói:
“Cơm nước xong thì thu thập một chút chuẩn bị trở về.”
Trình Vũ cứng người, qua một hồi lâu mới gật đầu:
“Tôi đã biết.”
Ăn xong bữa sáng, Trình Vũ lên lầu thay quần áo, đổi xong ra tới lại trước cửa có người nhìn qua có vẻ đang do dự muốn gõ cửa hay không, Trình Vũ mở cửa lại làm người ta hoảng sợ.
Trình Vũ thấy quen mặt cẩn thận nghĩ mới nhớ tới cô Châm Cứu Sư.
“ Cô…… Tới tìm tôi à?” Trình Vũ hỏi.
- -----oOo------