Chỉ là trong lòng Trình Vũ cười khổ, Lục Vân Cảnh yêu cô sao? Những lời này nghe sao giống như một câu chê cười.
Không có người so cô rõ ràng hơn hôn nhân của cô và Lục Vân Cảnh đến tột cùng là chuyện như thế nào.
Nếu cô nói cho nữ cảnh sát, cô và Lục Vân Cảnh kết hôn nhiều năm như vậy chưa bao giờ ở cùng phòng, thậm chí hai người vẫn luôn duy trì quan hệ nửa vời, cũng không biết nữ cảnh sát có thể hay không bị dọa cho giật mình.
Hôn nhân của cô và Lục Vân Cảnh không gì khác ngoài việc đạt được những gì họ cần. Hôn sau không chỉ có không cùng phòng, thậm chí còn rất ít giao tiếp, Lục Vân Cảnh sẽ yêu cô, thậm chí yêu đến nỗi điên cuồng giết người vì cô, làm sao cô có thể tin tưởng được?
Nhưng cuối cùng cô lại không nói gì, mà yêu cầu cảnh sát cho cô trở về.
Đưa cô trở lại ngôi nhà cô và Lục Vân Cảnh.
Một biệt thự dành cho một gia đình ở ngoại ô Bắc Thành, phòng ở rất lớn, giống như là một lâu đài vậy.
Sau khi Lục Vân Cảnh xảy ra chuyện, toàn bộ tài sản của anh đều bị đóng băng, Tất cả những gì anh lưu lại cũng chỉ có căn nhà này, bởi vì đây Lục Vân Cảnh đã viết dưới danh nghĩa của cô, Trình Vũ đã biết được những điều này từ cảnh sát. Trước kia cô không biết Lục Vân Cảnh đã chuyển căn biệt thự dưới danh nghĩa của cô.
Cảnh sát đưa cô đến cửa thì rời đi, trước khi rời đi còn dặn dò cô phải cẩn thận một ít. Trình Vũ đứng ở cửa ngóng nhìn cánh cổng nguy nga và cánh cửa khí phách hùng vĩ bên trong của biệt thự, lặng im thật lâu sau mới đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt một mảnh hiu quạnh, hai bên đã không có người làm vườn chăm sóc hoa cỏ, cũng đã không có người giúp việc từ cửa đi ra nghênh đón, cũng không có nhân viên bảo vệ mặc sắc phục tuần tra cửa hai bên.
Sân vắng, biệt thự hiu quạnh, không có một chút sức sống, lạnh lẽo hoang tàn vắng vẻ, như bị lãng quên..
Rõ ràng.. Rõ ràng không phải như thế này trước khi cô cô hôn mê.
Nhìn mọi thứ cô đơn trước mặt, dường như cô mới xác nhận được, quả nhiên Lục Vân Cảnh đã không còn nữa, thời đại thuộc về anh đã hoàn toàn kết thúc.
Có một loại nói không nên lời khổ sở dưới đáy lòng tản mát ra miệng vết thương bị khâu lại kia truyền đến đau đớn khó nhịn.
Cô ôm ngực khó khăn bước vào phòng.
Trong căn phòng được trang trí tinh tế và sang trọng nhưng cô đơn, cô đẩy cửa đi vào thì một mùi ẩm mốc bốc ra, giống như đã thật lâu không có ai ở đây.
Một lớp bụi rơi trên ghế sô pha bọc đệm nhung thêu được thêu bằng tay nghề tinh xảo, cô tùy ý vỗ nhẹ, cuộn mình trên sô pha, dùng điều khiển từ xa bật TV lên.
Quả nhiên, tin tức được phát đi đều là tin kẻ giết người hàng loạt Lục Vân Cảnh bị bắn chết.
Thủ đoạn của anh tàn nhẫn giết người như thế nào, tâm tính anh biến thái ra làm sao, thế nhưng lấy người sống làm thực nghiệm, vậy mà anh lại điên cuồng chỉ cứu người vợ yêu đang bệnh nặng.
Lăn lộn tin tức, tới tới lui lui đều là nội dung này.
Trình Vũ ngơ ngác ngồi ở trên sô pha, xem đi xem lại những tin tức giống, đến khi cô phản ứng lại mới phát hiện trời đã tối rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng sấm, có những hạt mưa rơi tí tách ở ngoài rừng cây và trên cỏ.
Cánh cửa bị thổi tung vào lúc nào không rõ, bị gió mạnh làm lay động, Trình Vũ đứng dậy chuẩn bị đi đóng cửa lại, nhưng mà mới vừa đứng lên cô liền thấy một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Trình Vũ sợ hãi cả kinh, cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác, cô lắc lắc đầu nhìn lại lần nữa thì thấy bóng đen đã đi vào qua khe cửa..
Người tới mặc một chiếc áo gió lớn màu đen dài. Cổ áo gió được dựng lên để che đi đường viền cổ áo Một chiếc mũ bảo hiểm lớn được đội trên đầu để che kín khuôn mặt của anh ta. Cả người đều được trang bị võ trang lên, một chút khe hở cũng không có.
Trong đêm lạnh thanh vắng, đột nhiên có một vị khách khách không mời mà đến bất ngờ trong căn biệt thự vắng vẻ mà chỉ có mình cô, có bao nhiêu quỷ dị có thể nghĩ.
Đôi tay Trình Vũ đặt ở hai sườn theo bản năng nắm chặt, cô nhìn chằm chằm vào con người kỳ quái này, muốn hỏi, nhưng lại phát hiện cổ họng bị thắt chặt không thể phát ra tiếng.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy người mặc đồ đen đột nhiên lấy ra một con dao găm từ trong cổ áo, con dao găm lóe lên một tia sáng lạnh nổi bật trên ánh đèn mờ ảo.
Trong lòng Trình Vũ hồi hộp, theo bản năng chạy lên lầu, cô không biết người này đã nhìn ra ý đồ của cô, đột nhiên anh ta lao tới đánh cô ngã trên mặt đất. Trình Vũ kêu lên một tiếng, mắt thấy người nọ giơ dao đâm về phía cô, cô theo bản năng bắt lấy bàn tay của anh ta nhưng do cô vừa mới khôi phục thân thể không lâu vẫn còn rất suy yếu, hơn nữa người này sức lực quá lớn, không trong chốc lát Trình Vũ cũng không chịu nổi.
"Anh là ai? Tại sao anh lại muốn giết tôi?"
Người này không nói gì, anh ta giơ chân lên và đá vào ngực cô một cái mạnh mẽ, miệng vết thương ở đó còn chưa lành hẳn. Trình Vũ chịu đau, sức lực trên tay yếu dần, người đàn ông nhân cơ hội đưa con dao về phía trước.
Âm thanh của lưỡi dao đâm vào da thịt kèm theo đau buốt, cô siết chặt hai tay của kẻ tấn công, cố gắng hết sức hỏi từng chữ: "Anh là ai? Tại sao anh lại giết tôi?"
Người đàn ông này mạnh mẽ đến mức dễ dàng bứt khỏi tay cô, không nói một lời, thờ ơ nhìn cô qua chiếc mũ bảo hiểm một lúc rồi quay đi.
Nhìn anh bước ra khỏi cửa rồi nhanh chóng biến mất trong đêm mưa, cô yếu ớt nằm xuống đất, máu chảy theo vết thương, nhanh chóng thành một vũng máu bên cạnh cô.
Tay phải của Trình vũ nắm thật chặt, trong lúc này tay của cô vừa nắm thật chặtt một chiếc nhẫn lấy được trên tay của hung, khi người nọ vừa mới động thủ cô thấy rất rõ ràng, đó là một chiếc nhẫn bảo thạch, rất có niên đại, trên đỉnh khảm nạm một viên hồng bảo thạch hình thoi.
Trước khi rời đi, nữ cảnh sát nói cho cô biết, buổi tối bên cảnh sát sẽ phái người tới bảo vệ an nguy của cô. Dù sao bây giờ Lục Vân Cảnh mới vừa bị bắt không lâu, người thân của người chết đúng là thời điểm xúc động phẫn nộ nhất, bọn họ lo lắng cô sẽ bị gia đình người quá cố trả thù.
Thế nhưng vẫn còn tới chậm một bước, cũng may trước khi chết cô còn bắt được một vật chứng trong tay, chỉ hi vọng chiếc nhẫn trong tay cô có thể làm làm bằng chứng.
Nhưng, người đã giết cô có thực sự là người nhà của người đã khuất?
Không biết đó có phải là ảo giác của cô hay không? Cô cảm thấy rằng kẻ sát nhân trước khi rời đi cách mũ bảo hiểm nhìn cô chăm chú giống như là đang cười.
Cô cảm giác anh ta biết cô..
Máu tươi chảy ra từng chút một, từ từ lấy đi nhiệt độ của cơ thể, ánh mắt cô rất nhanh cũng bắt đầu mơ hồ. Trình vũ nhìn một mảnh máu đỏ tươi trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, cuối cùng cô vẫn phụ lòng tốt của Lục Vân Cảnh, anh hao hết tâm tư mới cứu được tính mạng cho cô cứ như vậy đã không còn nữa.