Nhìn ra được Trình Vân Mông rất không thích cảm giác bị Trình Vũ kìm hãm, cũng rất không muốn chọc giận Trình Vũ, nhưng nghĩ đến người đàn ông sau lưng cô với những thủ đoạn tàn nhẫn, cô lại không thể làm gì được.
Trong lòng Trình Vân Mông đang mắng Trình Vũ vô số lần là tiện nhân cáo mượn oai hùm, trước kia ở trước mặt cô ta cái rắm cũng không dám đánh, bây giờ lại dám giở trò thị uy trước mặt cô
Trình Vũ cũng không vội rời đi, rất rõ ràng là cô sẽ không dễ dàng bỏ qua, cuối cùng, Trình Vân Mông hít sâu một hơi, dùng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật xin lỗi, đã được chưa?"
Hóa ra có thể ép họ xin lỗi dễ dàng như vậy, Trình Vũ đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa, cô lắc đầu, trào phúng cười cười nói: "Tôi cũng không muốn lại làm mọi người khó xử, cho nên trước khi đi tôi vẫn muốn nhắc nhở một câu, nếu như các người muốn bình an vô sự, mỗi người sẽ đi theo con đường riêng của mình. Đừng chọc tức bất kỳ ai. Tất nhiên, nếu không thể chịu đựng nổi cô đơn, buồn chán mà nhất định phải tìm tôi, khiến cho tôi bực bội thì tôi cũng sẽ cá chết lưới rách với các người, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ không chiếm được lợi ích gì đâu."
Cô nói rõ từng chữ một, giọng điệu trầm thấp như đang trò chuyện, tuy nhiên lời cảnh cáo ý tứ hàm xúc lại khiến cho tất cả mọi người nghe được rõ ràng. Mấy người ở đây đều đặc biệt kinh ngạc, người trước mắt này vẫn là vị kia trầm mặc nhát gan không dám phản kháng Trình Vũ sao. Giống như đứng ở trước mặt Trình Vũ ngày xưa kiêu ngạo không ai bì nổi, cô tự tin lại kiêu ngạo, toàn thân tản ra hào quang, hào quang của cô là như thế khiến cho người ta chán ghét, thế nhưng nếu như này lại để cho người chịu phục, dường như cô bẩm sinh nên như thế.
Giữa vẻ mặt thay đổi của vài người bên trong, Trình Vũ cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp quay người rời đi.
"Trình Vũ."
Trình Vũ ra khỏi nhà họ Trình đang muốn lên xe, sau lưng lại đột nhiên có giọng nói gọi cô lại.
Thanh âm réo rắt cô lại cực kỳ quen thuộc, cô không cần quay đầu lại cũng biết người đến là ai. Cô nghe được tiếng bước chân tới gần, lúc này cô mới từ từ quay đầu nhìn lại.
Lục Thừa Doãn đi đến trước mặt cô, anh ta khẽ cau mày nhìn cô với ánh mắt phức tạp, hiếm khi nào anh ta lại tỏ ra ngưng trọng như vậy khi anh luôn dịu dàng, ôn hòa đối xử với mọi người.
Ngược lại Trình Vũ lại bình tĩnh rất nhiều, vẻ mặt cô bình tĩnh nhìn anh ta, chờ anh ta mở miệng.
Thật lâu sau, anh ta cong môi nhẹ giọng cười cười, hỏi bình thường giống như là bạn cũ nhiều năm: "Em có khỏe không?"
Người đàn ông này đã từng cho cô rất nhiều kỉ niệm đẹp, họ quen nhau từ khi còn nhỏ, anh ta luôn chăm sóc cô như một người anh trai, đối xử tốt với cô, anh ta luôn chu đáo cẩn thận chăm sóc cô.
Nhưng mà cũng là người này trong lúc cô bị rơi xuống vực sâu anh ta đã cho cô một kích xuyên tim.
Sau khi cô bị ông cụ Trình chính miệng vạch trần thân thế, lại bị người "Không cẩn thận" đẩy xuống lầu té ngã gãy chân, cô nằm ở trên giường hai tháng, hai tháng cô cũng không đợi được sự xót xa, thương tiếc của anh ta mà cô lại đợi được tin tức anh ta và người khác đính hôn. Cô quả thực không thể tin được, cái người vẫn luôn nhẹ nhàng dịu dàng với cô, cái người chỉ cần cô bị một chút vết thương nhỏ thì anh ta đều đau lòng, vậy mà bây giờ anh ta lại vứt bỏ cô kết hôn cùng với người khác.
Nàng trực tiếp chạy tới hỏi anh ta. Anh chỉ nói với cô với vẻ bất lực và đau đớn, "Anh xin lỗi Trình Vũ, đây là sự sắp đặt của bố mẹ, và anh cũng là bị bất đắc dĩ."
Cô đã cho rằng anh ta và người khác không giống nha như vậy, anh ta sẽ không phải vì thân phận của cô mà ghét bỏ cô, chỉ là cô không nghĩ đến anh cũng là một người thực dụng như vậy.
Cái gì bị bất đắc dĩ, nếu anh ta không muốn, không ai có thể ép buộc được anh ta.
Giận dữ, đau đớn, oán hận giằng xé trong lòng, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì, quay đầu bỏ đi với lòng tự trọng duy nhất của mình, và từ đó đến nay cô chưa từng liên hệ với anh ta.
Lúc trước dưới sự đả kích trầm trọng, sự ruồng bỏ của anh như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, có đôi khi cô thậm chí bi thống khổ sở hận không thể chết đi, nhưng thời gian dài bất tri bất giác, đáy lòng những.. oán hận cùng khổ sở kia lại từ từ theo thời gian biến mất, thực tế đã trải qua một lần sống lại sau khi chết, khi cô quay đầu lại xem những.. này, đối với cô bây giờ mà nói cũng chỉ là một ít chuyện không quan hệ, không khẩn yếu mà thôi.
Đã từng, cô từng thề rằng sẽ hận Lục Thừa Doãn cả đời, nhưng bây giờ, khi đối diện với anh ta, cô không ngờ rằng mình có thể bình thản mỉm cười với anh ta như vậy, thậm chí cô còn lễ phép nói lên một câu, "Tôi rất tốt, cám ơn sự quan tâm của anh."
Chỉ vậy thôi, không cần phải nói thêm gì nữa.