CHƯƠNG 358: QUÁI THAI
“Điện thoại á? Điện thoại gì cơ?” Nam Cường Thịnh bất giác mò lấy điện thoại.
Đường Ngũ Tuấn dứt khoát im lặng, trong lòng thầm cười trộm đợi thời cơ giày vò Nam Cường Thịnh.
Nhưng tính tình Phương Minh đúng là nóng vội vô cùng, chưa được vài phút điện thoại của Nam Cường Thịnh đã vang lên. Nam Cường Thịnh gần như nhận điện thoại trong nháy mắt.
Thế mà lại là Phương Minh gọi!
Nam Cường Thịnh im lặng nhìn Đường Ngũ Tuấn, không biết nói gì với chiếc điện thoại, vì Đường Ngũ Tuấn còn chưa nói cho anh ta biết phải giải quyết chuyện này thế nào.
Mà Phương Minh ở đầu dây bên kia cũng im lặng. Hai người này đúng là… xứng đôi!
Nam Cường Thịnh chẳng hiểu ra sao, ho vài tiếng rồi định thẳng thắn, Phương Minh đột nhiên lại nói: “Ừm, xin lỗi anh, tối nay tôi không đến được.”
“Hả?”
Nam Cường Thịnh bất ngờ, chẳng lẽ biện pháp Đường Ngũ Tuấn nói chính là làm Phương Minh chủ động bỏ cuộc hẹn? Xem ra đúng là vậy rồi.
Nam Cường Thịnh âm thầm vui vẻ, nhưng vẫn làm bộ thở dài, Đường Ngũ Tuấn ở bên cạnh được mục sở thị diễn xuất của Nam Cường Thịnh, cảm thấy đúng là ngang ngửa mình.
“Thật là… thật là tiếc.” Nam Cường Thịnh cố tình ngắt câu, phóng đại nỗi thất vọng và tâm trạng bất đắc dĩ của mình.
Cho điểm tối đa! Đường Ngũ Tuấn khách quan đánh giá màn biểu diễn của Nam Cường Thịnh.
Phương Minh ở đầu dây bên kia lạnh lùng nói: “Anh không có ý kiến gì chứ? Vốn dĩ tôi cũng không phải rất muốn hẹn… À không, gặp mặt anh.” Phương Minh dường như muốn phủ định gì đó.
Nghe vậy Nam Cường Thịnh lại mù mờ rồi? Lẽ nào đây cũng là một trong những cách của Đường Tinh Khanh?
Nam Cường Thịnh gắng mỉm cười: “Không sao, tôi cũng chỉ nhất thời nổi hứng thôi, không ngờ lúc đó cô lại đồng ý. Xem ra hai ta đều ngớ ngẩn rồi.”
Đường Ngũ Tuấn cũng nghe được tiếng của Phương Minh, sau đó lại nghe thấy Nam Cường Thịnh trả lời mà choáng váng. Chuyện này hoàn toàn không theo kế hoạch!
Đường Ngũ Tuấn mở to con mắt.
Phương Minh và Nam Cường Thịnh đúng là hai kẻ quái thai! Hoặc là bọn họ cứ dính vào nhau là biến dị. Hai người này nói một đằng nghĩ một nẻo, lấy việc đả kích đối phương, phủ định trái tim mình làm niềm vui. Đơn giản chính là thích ngược đãi nhau…
Thế giới người lớn thật sự khó hiểu.
Phương Minh ở đầu dây bên kia nghe Nam Cường Thịnh trả lời thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó chửi ầm lên: “Đầu óc anh mới có vấn đề, đừng kéo tôi vào.” Nói xong cúp luôn điện thoại.
Nam Cường Thịnh còn chưa tỉnh, anh ta nhíu mày nhìn Đường Ngũ Tuấn, vẻ mặt chẳng hiểu ra sao: “Ngũ Tuấn, chú lại hài hước không đúng chỗ à?”
Đường Ngũ Tuấn thở dài: “Chú Thịnh à, chú cứ làm cậu ấm nhà giàu chín chắn như trước là được rồi, nhiều lúc phải lạnh lùng một chút, không thì làm sao có khí chất được.”
Nam Cường Thịnh học cũng nhanh, quay đầu đã đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm nghị hỏi: “Cháu với mẹ cháu bày trò gì vậy, chú hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị đã bị Phương Minh cho leo cây, còn bị mắng là đầu óc có vấn đề.”
“Không phải là mấy chiêu của mẹ cháu không dùng được đấy chứ?” Nam Cường Thịnh dở khóc dở cười.
Đường Ngũ Tuấn giơ tay, cười đùa: “Ôi chao, chú bớt giận bớt giận. Thực ra chuyện là thế này.”
Sau đó Đường Ngũ Tuấn kể lại kế hoạch của Đường Tinh Khanh cho Nam Cường Thịnh.
Kế hoạch này rất hợp với tính cách của Phương Minh, vô cùng hoàn hảo, khiến cho Phương Minh lỡ hẹn mà không đến nỗi làm cô ấy tức giận.
Thế nhưng kết quả Phương Minh không hề tức giận, hơn nữa còn tự mình nói là ngay từ đầu đã không định hẹn Nam Cường Thịnh.
“Sao lại thành thế này?” Nam Cường Thịnh nghĩ mãi không hiểu.
“Xem ra chú còn chưa hiểu dì Phương, hơn nữa cũng không hiểu bản thân. Lẽ nào chú không phát hiện ra hai người cứ gặp nhau, không đấu khẩu là không thoải mái hả?”
Vừa nói vậy Nam Cường Thịnh liền ý thức được vấn đề.
“Ban đầu lúc Đường Tinh Khanh giới thiệu Phương Minh cho chú, cô ấy không như vậy đâu, khi đó Phương Minh chỉ là một người thẳng tính, sao giờ lại thành ra lươn lẹo như vậy? Phụ nữ thật đúng là…” Nam Cường Thịnh cạn lời.
Đường Ngũ Tuấn thầm cười trộm, nói: “Nói chung là chú có thể thoải mái đi gặp Doãn Thu Ngọc, nhưng nhớ là phải mang tin tốt về đó.”
Nam Cường Thịnh giơ tay nhìn động hồ, thấy đã sắp đến 7 giờ tối, lập tức vội vàng rời khỏi tập đoàn Đông Phùng. Còn Đường Ngũ Tuấn lại mở camera giám sát ra, trong hình vẫn là nhà của Tịch Song, hơn nữa Tịch Song cũng vẫn chưa ra ngoài.
Nụ cười trên mặt Đường Ngũ Tuấn biến mất, cậu lại nhớ những chuyện đã xảy ra. Cậu cảm thấy mình quá tuyệt tình với Tịch Song, thế nhưng nếu thời gian quay trở lại, Đường Ngũ Tuấn vẫn sẽ chọn cách làm như vậy. Bởi vì nếu cậu không vạch trần âm mưu của Tịch Song, người xui xẻo chỉ sợ sẽ là bố mẹ cậu. Cho dù không muốn thì cậu cũng không còn cách nào khác.
“Bố nuôi, bố đừng hận con.” Đường Ngũ Tuấn nhìn chằm chằm vào cảnh tượng không hề thay đổi trong camera, chỉ hy vọng Tịch Song có thể lần nữa ra khỏi cửa, vẫn lạnh lùng khôn khéo, lý trí mà không mất sự dịu dàng, đó mới là người bố nuôi mà cậu biết.
…
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!