CHƯƠNG 223: THĂM DÒ ĐÔNG PHÙNG LƯU LẦN NỮA
“Được rồi, được rồi, tổng giám đốc, tôi sai rồi được chưa? Xin anh đừng ồn ào nữa, chúng ta mau về thôi.” Cô bất đắc dĩ lắc lắc bàn tay đang bị anh nắm, uể oải nói: “Nói đi nói lại, chúng ta đã tới thành phố B nhiều ngày như vậy, cũng nên trở về thôi. Ngày mai tôi sẽ đặt vé máy bay về thành phố A, sau đó chúng ta lại quay lại với công việc bận rộn, được không?” ”
“Em gấp cái gì.” Anh quay đầu nhìn cô, mỉm cười: “Thật vất vả mới đi ra ngoài một chuyến, chơi thêm hai ngày nữa rồi về.”
“Tổng giám đốc, anh chơi đùa như thế vậy vật mất đi có thực sự tốt không?” Cô không nhịn được, mỉa mai nói.
“Có liên quan gì chứ?” Anh bỗng dừng lại, cúi đầu nhìn cô, trong mắt anh chợt có tia sáng hiện lên. Cô cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, tựa như thấy được sao sáng đầy trời.
Anh mờ ám nói: “Có em ở bên cạnh, có mất đi nữa thì cũng có sao?”
“…”
Cô cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, trong chớp mắt, trái tim nặng nề của cô lại vì câu nói kia của anh mà khẽ nhảy lên một nhịp. Ánh đèn chiếu xuống người anh, đường nét nửa bên mặt chìm trong bóng tối, loại cảm giác đẹp trai như ẩn như hiện này lại khiến cô nhìn đến say mê.
Không được, không thể!
Anh chẳng qua chỉ xem cô như đối tượng giải trí mà đùa giỡn một lúc thôi, bọn họ chỉ là gặp dịp thì chơi… Không phải! Ngay cả như vậy cũng không tính, cô chưa bao giờ tưởng tượng mình và anh thành loại quan hệ đó, làm sao có thể nói như vậy được.
Tất cả những chuyện này, cũng chỉ là do một phía Đông Phùng Lưu tình nguyện.
Cô quay mặt sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn vào anh nữa, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Mong tổng giám đốc đừng nói đùa, tôi chỉ là thư kí của anh mà thôi. Hơn nữa nếu để cho Doãn Thu Ngọc biết được chuyện này, nhất định cô ta sẽ cầm đao tới chém tôi.”
“Ai.” Đông Phùng Lưu ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên cảm thán một tiếng. Sau đó anh lại nhìn về phía cô, lạnh nhạt nói: “Trong buổi tối hiếm khi có được này, đừng nói ra những chuyện khiến người khác không vui kia. Đi thôi, chúng ta mau ngồi thuyền trở về khách sạn.”
Nói xong, anh liền nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Cách nắm tay vô cùng mập mờ như vậy làm cô muốn hất ra cũng không được.
Lại nữa rồi, cái tên khốn kiếp vừa ngang ngược vừa vô lý này lại có thể nói ra những lời như vậy. Trong nhà còn có cô vợ chưa cưới một lòng một dạ chờ anh quay về, vậy mà anh lại ở bên ngoài vui vẻ cùng người phụ nữ khác. Nếu cô là Doãn Thu Ngọc, nhất định đã sớm quẳng tên đàn ông như vậy đi rồi.
Biết rõ tính cách xấu xa của anh, cô lại càng thêm thờ ở đối với hành động thân mật này. Cho dù anh làm cái gì, cô cũng luôn luôn phải đề phòng cho chính mình. Anh chẳng qua chỉ vui đùa với cô một chút mà thôi, cô không nên tưởng thật, không nên tưởng thật!
Đồng thời trong lòng cô cũng âm thầm cảm thấy buồn phiền. Tại sao trước đây cô lại không tham gia học Tae Kwon Do chứ, vậy thì cô đã có sức lực để chống lại anh rồi. Cũng sẽ không đến mức bị động giống như bây giờ.
Thật đáng ghét! Còn phải chịu sự đối xử trêu đùa của anh. Cô cảm thấy không cam lòng, đợi đến khi tìm được con trai của mình, nhất định sẽ sớm chút rời khỏi anh.
Thừa dịp thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm, ngồi ở trên thuyền, cô nhìn vào gò má anh, nhịn không được thấp giọng hỏi: “Tổng giám đốc, lẽ nào anh thực sự không nhớ rõ. Khoảng thời gian trước có một bé trai đi tới công ty tìm anh, sau đó có nói những lời kỳ quái nào không?”
Lúc đầu cô định nói, cậu bé kia có nói nhận anh làm bố hay không, nhưng sợ anh hoài nghi cho nên cô cũng không nói quá rõ ràng.
“Cậu bé?” Đông Phùng Lưu nghi ngờ nhìn cô, chuyện của Đường Ngũ Tuấn anh đã sớm quên, nếu không phải lúc này cô nhắc lại, anh cũng chẳng nhớ ra.
Suy nghĩ chốc lát, anh mới thờ ơ hỏi: “Hình như đúng là có một đứa bé như vậy. Sao thế?”
Rốt cuộc anh cũng chịu trả lời thẳng vào vấn đề này của cô.
Trong lòng cô bỗng trở nên kích động, bàn tay bị anh nắm chặt cũng đều muốn toát mồ hôi. Cô nghiêm túc nhìn anh, hỏi: “Vậy anh có biết cậu bé đó đi đâu không?”
“Em hỏi cái này làm gì?” Anh khó hiểu nhìn vào mặt cô, trong đầu dường như có gì đó vừa lóe lên. Anh bình tĩnh hỏi cô: “Em biết nó?”
“Không có.” Cô gần như nói ra những lời này theo phản xạ có điều kiện. Đợi đến khi nói xong, mới nhận thấy phản ứng của mình quá kích động. Cô khẽ ho nhẹ một tiếng để che giấu bối rối, nghiêm túc nói: “Em không quen cậu bé đó, nhưng em biết nó, nó là con trai của bạn em, mấy ngày nay ồn ào đòi đi tìm bố, sau đó liền ra khỏi nhà. Hơn nữa nghe người bạn đó nói rằng, cậu bé đó đã tới công ty anh. Cô ấy biết em cũng làm ở đây, cho nên đã nhờ em hỏi anh.”
Đường Tình Khanh giải thích có đầu có đuôi, vẻ mặt lại chân thành, khiến anh không thể không tin lời nói của cô.
Anh cẩn thận suy nghĩ, sau đó mới gật đầu nói: “Nghe em nói vậy, đúng là có một bé trai kỳ lạ đã tới công ty tìm anh, bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy nhìn nó thật quen mắt. Bạn em là ai, có phải anh cũng biết cô ấy không?”
Những lời anh nói đều là thật, nhưng trong lòng cô đã sớm cho rằng chính anh đã bắt cóc con trai mình, cho nên lời này của anh cũng không có quá nhiều sức thuyết phục. Sau khi nghe xong, trái lại trong lòng cô trở nên lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!