CHƯƠNG 214: EM MUỐN RỜI XA ANH?
Có khả năng khác chính là Tô Tuyết Phi đang nói dối, Đông Phùng Lưu vốn dĩ không nói những câu như vậy với cô ta, tât cả những lời vừa rồi đều là do cô ta tự bịa ra!
Nhưng theo thái độ mập mờ mà Đông Phùng Lưu dành cho Tô Tuyết Phi, Đường Tinh Khanh cũng chẳng hiểu nổi tình huống gì đang xảy ra ….
Trong chớp mắt Đường Tinh Khanh bị suy nghĩ của mình quấn chặt làm cho choáng váng.
Thấy vẻ mặt lưỡng lự của Đường Tinh Khanh, trong lòng Tô Tuyết Phi rất đắc ý, người phụ nữ này quả nhiên y như những gì mình nghĩ, cô ta có ý nghĩ không nên có với Đông Phùng Lưu, lúc này chắc chắn cô ta đang đau đầu vì tiền đây.
Tô Tuyết Phi cười lạnh, cô lại rút trong túi xách của mình ra một tờ séc một tỷ rưỡi rồi nói bằng giọng châm chọc: “Tổng cộng là năm tỷ, không thể nhiều hơn được nữa đâu, tôi khuyên cô vẫn nên biết điều một chút, khoản tiền này đã là mức cao nhất tôi có thể đưa cho cô rồi!”
Đường Tinh Khanh nhìn Tô Tuyết Phi ném tờ séc ra trước mặt, bỗng nhiên cười phá lên, nụ cười đầy kỳ dị: “Cô Tô, số tiền này…”
“Đường Tinh Khanh, cô đang làm gì vậy?”
Đường Tinh Khanh còn chưa nói hết câu thì bỗng nhiên bị giọng nói trầm thấp ngắt lời, Đường Tinh Khanh và Tô Tuyết Phi cùng giật mình nhìn về hướng phát ra tiếng nói, không ngờ lại nhìn thấy vẻ mặt tối sầm lại của Đông Phùng Lưu.
Đường Tinh Khanh đang định giải thích thì Tô Tuyết Phi đã nhanh mồm gọi: “Lưu! Nhanh như vậy mà anh đã về rồi sao!”
Lời nói lại bị ngắt giữa chừng, Đường Tinh Khanh có chút không hài lòng trừng mắt lên nhìn Tô Tuyết Phi, nhưng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô ta nên nghĩ chắc cô ta bị dọa cho sợ rồi.
Đông Phùng Lưu không để ý đến vẻ mặt sợ hãi của Tô Tuyết Phi, anh sầm mặt lại nhìn tờ séc trong tay Đường Tinh Khanh, trầm giọng chất vấn: “Em đang làm cái gì vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tô Tuyết Phi, lại còn cả cơn tức giận đang ngấm ngầm bùng nổ của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh cảm thấy hôm nay mình có thể được xem kịch hay rồi, nói không chừng còn có thể trút hết cơn tức mà ngày hôm nay phải chịu ra nữa.
Trong lòng không chịu nổi mà bật cười, Đường Tinh Khanh rút lại cánh tay đang chìa ra, cô giơ tấm séc lên trước mặt Đông Phùng Lưu rồi nói rõ từng chữ một: “Như anh thấy đấy.”
“Anh hỏi em là em có biết mình đang làm cái gì không?”
Đường Tinh Khanh phớt lờ phản ứng kịch liệt của Đông Phùng Lưu đi, không ngờ Đông Phùng Lưu lại hét lớn lên với Đường Tinh Khanh.
“Anh tức giận lên như vậy làm gì?” Đường Tinh Khanh bị tiếng hét làm cho khó hiểu, nỗi bất mãn trong lòng cũng bị Đông Phùng Lưu lôi ra.
Hôm nay cô bị Đông Phùng Lưu cố ý nhắm vào cả một ngày, cả ngày không được nghỉ ngơi hẳn hoi, bây giờ thấy Tô Tuyết Phi rút tờ séc ra đưa cho mình, anh ta không trách Tô Tuyết Phi trước mà lại hét lên với cô đầu tiên!
Đường Tinh Khanh tức đến mức mặt đỏ bừng bừng, rốt cuộc thì cô làm sai điều gì! Tại sao lại cứ bị Đông Phùng Lưu đối xử một cách đặc biệt đến vậy!
Đường Tinh Khanh tức, Đông Phùng Lưu lại càng tức hơn, sắc mặt anh tái mét lại, chỉ vào tờ séc trong tay gào lên: “Em cầm hai tờ séc này là có ý gì?”
Ánh mắt kia mang theo chút đau khổ lẫn thất vọng, anh hận mình không thể ăn tươi nuốt sống ngay Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu hét nên rất tức giận, cô cắn răng không chịu nổi nói: “Tôi hỏi anh câu kia của anh có ý gì? Người phụ nữ của anh lấy séc ra đưa cho tôi bảo tôi cút đi, bây giờ tôi…”
Đường TInh Khanh vốn định cãi nhau với Đông Phùng Lưu, nhưng lại nghĩ đến cái gì đó nên cầm lấy tờ séc, hai mắt trừng lên nhìn anh: “Tổng giám đốc Đông Phùng, bây giờ tôi đồng ý với yêu cầu của cô ấy, cầm tiền rồi cút đi, không phải anh vẫn luôn thấy tôi chướng mắt hay sao? Không phải là không muốn tôi làm thư ký cho anh hay sao? Được thôi, bây giờ tôi sẽ hủy hợp đồng với anh, còn trả thêm anh năm mươi phần trăm, tôi thôi việc, tạm biệt!”
Nói xong Đường Tinh Khanh cầm tời séc năm tỷ trong tay ném lên người Đông Phùng Lưu rồi tức giận đứng dậy thoải mái định rời đi.
Nhưng lại bị Đông Phùng Lưu kéo lại, híp mắt lại, Đông Phùng Lưu không dám tin vào mắt mình hỏi: “Em cứ thế mà đồng ý với điều kiện của cô ta sao? Em muốn rời xa anh?”
Đường Tinh Khanh không quay đầu lại, cho nên cô không nhìn thấy vẻ mặt đau thương lạnh lùng kia của Đông Phùng Lưu, cô ngẩng đầu lên đi thẳng về phía trước, không để mình phải cảm thấy ấm ức mà rơi nước mắt, hít sâu một hơi, vẻ mặt kiên quyết nói: “Đúng! Tôi không làm công việc này nữa, anh muốn tuyển ai thì tuyển, bà đây không muốn chơi cùng anh nữa! Anh cứ tiếp tục vui vẻ với người tình bé nhỏ của anh đi!”
Nói xong, Đường Tinh Khanh dùng sức hất tay Đông Phùng Lưu ra khỏi người mình.
Đường Tinh Khanh thoát được khỏi sự ràng buộc này, cô sải bước đi thật nhanh ra khỏi nhà hàng.
Đường Tinh Khanh đi khỏi, Đông Phùng Lưu đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt lạnh lùng, vẻ mặt lo sợ Tô Tuyết Phi biến thành nghi ngờ khó hiểu.
Cô đứng dậy rồi bước đến bên Đông Phùng Lưu lay cánh tay anh nói khẽ: “Lưu… Anh làm sao vậy?”
Đông Phùng Lưu gạt tay Tô Tuyết Phi ra không thương tiếc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Tuyết Phi hỏi: “Tại sao em lại đưa tiền cho cô ấy?”
Thấy Đông Phùng Lưu quả nhiên là vì chuyện này nên mới nổi giận, nỗi bất an trong lòng Tô Tuyết Phi lại dâng lên, cô cắn chặt môi, cân nhắc một lúc rồi mới nói với vẻ mặt vô tội: “Không phải anh nói anh không thích cô thư ký này hay sao? Em thấy anh hôm nay không muốn nhìn thấy cô ta như vậy, em nghĩ chắc cô ta mặt dày không muốn thôi việc khiến anh phải mệt mỏi… Em không phải là đang muốn tốt cho anh hay sao, em thích anh, em không muốn thấy anh phải phiền lòng, cho nên em mới cho cô ta tiền để cô ta tránh xa anh ra.”
“Hơn nữa, không phải bây giờ cô ta đã đồng ý rồi sao, Lưu, anh đừng giận nữa…”
Vừa nói, Tô Tuyết Phi lại tiến đến gần Đông Phùng Lưu, lại bám lấy cánh tay Đông Phùng Lưu.
Ánh mắt lạnh lùng của Đông Phùng Lưu quét qua cô rồi kéo tay Tô Tuyết Phi ra, nói với giọng không vui: “Chuyện của anh không cần em lo, sau này em đừng làm những chuyện anh không nhờ như hôm nay nữa.”