CHƯƠNG 19 CÔ TA CÒN KHÔNG BẰNG CẢ NGƯỜI GIÚP VIỆC
Biệt thự nhà Đông Phùng.
Lúc này, Nam Cường Thịnh đang đứng trong phòng khách, sắc mặt u ám, đi đi lại lại, trong con mắt ngập tràn sự lo lắng.
“Sao rồi?” Sau khi Đông Phùng Lưu xuống tầng, nhìn thấy bạn thân của mình Nam Cường Thịnh, không kìm được mở miệng hỏi.
Nam Cường Thịnh nhìn thấy Đông Phùng Lưu ở trước mặt, muốn nói rồi lại thôi, sau khi ngừng một lúc lâu anh ta mới nói: “Đường Tinh Khanh đâu? Cậu đã đưa cô ấy đến đâu rồi, không sợ cô ấy xảy ra chuyện sao?”
Đông Phùng Lưu khẽ chau mày, không hề bất ngờ khi thấy Nam Cường Thịnh biết chuyện này, ngược lại còn khẽ cười nói: “Ừm…. nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì có lẽ bây giờ cô ta đã được người ta mua rồi.”
“Lưu, nói như thế nào thì cô ấy cũng là vợ của cậu…. hơn nữa, oan oan tương báo bao giờ mới dứt đây, cô ấy là người vô tội mà.” Nam Cường Thịnh chau mày nói.
Anh ta chưa từng phản đối Đông Phùng Lưu lấy Đường Tinh Khanh, chỉ là không đồng ý với việc Đông Phùng Lưu lấy ân oán của đời trước để đi trả thù và làm tổn thương Đường Tinh Khanh, đặc biệt là bây giờ, anh ta vậy mà lại đem Đường Tinh Khanh đi bán đấu giá, Nam Cường Thịnh thực sự không thể nhịn được, mới đến đây tìm Đông Phùng Lưu.
“Vợ? Hừ! Đó chẳng qua chỉ là lí do để giam cầm và giày vò cô ta mà thôi, theo tớ thấy, cô ta đến làm người giúp việc còn không xứng!” Đông Phùng Lưu lạnh lùng nói, châm một diếu xì gà, hít sâu vào một hơi.”
“Lưu, sao cậu có thể…” Nam Cường Thịnh đã không biết phải khuyên giải người bạn thân này như thế nào nữa rồi.
“Cậu không phải tưởng rẳng tớ thật sự lấy cô ta, coi cô ta là vợ đó chứ? Đó chẳng qua chỉ là cái cớ, Thịnh, cậu đừng quên, giày vò cô ta mới là mục đích thực sự của tớ!” Trong làn khói thuốc, gương mặt khôi ngô của Đông Phùng Lưu lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt của anh ta ác liệt khác thường, trong lời nói cũng mang theo sự thù hằn mãnh liệt: “Tớ hận, cho nên tớ phải báo thù, tớ phải từ từ giày vò cô ta!”
Tính cách của Đông Phùng Lưu, chuyện mà đã nhận định rồi, thì ai khuyên cũng đều vô dụng, Nam Cường Thịnh biết bản thân không có cách nào có thể ngăn cản được, chỉ đành thở dài: “Bỏ đi, chuyện của cậu và cô ấy tớ không muốn quan tâm nữa, cậu vẫn nên đối tốt với cô ấy hơn một chút….”
“Đối tốt với cô ta? Cô ta không xứng! Thịnh, cậu không cần lo chuyện của tớ, lo tốt chuyện của bản thân đi!” Đông Phùng Lưu nói xong, lại bắt đầu cười, trêu đùa Nam Cường Thịnh.
“Tớ thì có thể có chuyện gì chứ!” Nam Cường Thịnh không quan tâm đến những lời của Đông Phùng Lưu, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, nhỏ giọng nói: “À, đúng rồi, hôm đó cậu nói với tớ cậu tình cờ gặp người phụ nữ nào đó trong khách sạn, tớ đã giúp cậu điều tra rồi, có chút tin tức rồi!”
“Tin gì?” Đông Phùng Lưu ngây người ra, trong mắt lập tức lộ ra một tia thích thú, vội vàng hỏi, đàn em của anh ta điều tra lâu như vậy nhưng đều không có tin tức gì, không ngờ Nam Cường Thịnh lại điều tra được.