CHƯƠNG 92: ÂM MƯU THẤT BẠI
Vừa nói Lưu Nhi Hân cũng giơ tay lên định tát Đường Tinh Khanh, nhưng lại bị La Vũ Hạo ngăn lại.
“Sao vậy? Hại người không thành, bây giờ con muốn đánh người trước mặt tôi sao?” giọng nói của La Vũ Hạo lạnh lùng vô cùng, dường như có thể lập tức thẳng tay giết chết Lưu Nhi Hân vậy.
Lưu Nhi Hân lại lắc đầu làm ra vẻ vô tội nói: “Hại người? tôi hại ai, bản thân cô ta đi lại không cẩn thận, cái này cũng có thể đổ lên đầu tôi sao?”
La Vũ Hạo không kiềm chế được cười lạnh lùng nói: “Từ đầu đến cuối tôi đều quan sát cô, là cô đẩy Tinh Khanh, lẽ nào không đáng bị tát hai cái sao? Lại còn vẫn dám đánh lại, nhìn thấy cô đã bị đánh, còn là phụ nữ, tôi cũng không muốn ra tay, có điều, cô mau chóng xin lỗi Tinh Khanh đi.”
“Xin lỗi sao? Anh muốn tôi xin lỗi loại lẳng lơ này sao? Cái chức tình nhân này anh làm cũng rất hợp đấy, ha ha.” Cái miệng của Lưu Nhi Hân không buông tha cho ai, sát muối vào vết thương của Đường Tinh Khanh, hơn nữa lại còn thách thức sự nhẫn lại cực độ của La Vũ Hạo.
Như vậy mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được, La Vũ Hạo không nhịn được nữa bước tới cho Lưu Nhi Hân một cái bạt tai, đây là lần đầu tiên anh ta đánh phụ nữ!
Lưu Nhi Hân lập tức đau đến nỗi há hốc mồm, chỉ vào hai người nói: “Nói cho các người biết, tôi bây giờ là người phụ nữ mà Đông Phùng Lưu yêu nhất, là vợ tương lai của anh ấy, các người sớm muộn gì cũng nhận được sự trừng phạt của anh Lưu, đôi cẩu nam nữ này, hai người các người đều không thoát được đâu.”
Lưu Nhi Hân dựa vào sự nuông chiều của Đông Phùng Lưu dành cho cô ta, nên mới dám lên mặt như vậy.
La Vũ Hạo lại cũng không phải là người ai cũng đe dọa được, anh ta không muốn nghe thêm những lời nhảm nhí của Lưu Nhi Hân nữa, một chân trực tiếp đá Lưu Nhi Hân xuống cầu thang.
Lưu Nhi Hân đau đớn rên lên, cơ thể yếu ớt của cô ta vừa mới khỏi bệnh, bây giờ lại ngã đến bị thương khắp mình mẩy, đến bò cũng không bò nổi.
“Tinh Khanh à, chúng ta đi, tránh xa người đàn bà điên này một chút.” La Vũ Hạo vẫn giữ một ánh mắt lạnh như băng, rồi kéo Đường Tinh Khanh rời đi.
Lưu Nhi Hân ngã xuống đất, cựa quậy bám vào tường đứng dậy, nhìn bóng lưng của Đường Tinh Khanh và La Vũ Hạo, nghiến răng ken két.
Có điều ánh mắt tức giận của cô ta lại không tạo ra bất kì tổn hại gì đến La Vũ Hạo và Đường Tinh Khanh, chỉ càng khiến bản thân mình càng tức giận mà thôi.
Cuối cùng Lưu Nhi Hân cũng đứng dậy được, nhưng vì chân bị ngã, nên một mình đứng không vững, đôi mắt tối sầm lại ngã xuống đất, cứ thế hôn mê.
La Vũ Hạo đỡ Đường Tinh Khanh trở về phòng bệnh, anh cảm nhận được cơ thể Đường Tinh Khanh vẫn run lên bần bật.
Đường Tinh Khanh run rẩy, cô thực sự không ngờ rằng con người lại có thể độc ác đến mức như vậy, cô không muốn tranh cướp vị trí cô chủ Đông Phùng với Lưu Nhi Hân, càng không muốn mưu hại cô ta, nhưng Lưu Nhi Hân lại trăm phương nghìn kế, không màng tất cả để làm hại cô, thậm chí còn muốn hãm hại đứa trẻ vô tội trong bụng cô!
La Vũ Hạo không chịu được một Đường Tinh Khanh như vậy, liền dừng bước.
Đường Tinh Khanh ngay lập tức phát hiện ra sự khác thường của La Vũ Hạo, vô thức cũng dừng chân lại, hỏi: “Anh Vũ Hạo anh sao vậy?”
La Vũ Hạo một tay kéo tay của Đường Tinh Khanh, vô cùng chân thành nói: “Tinh Khanh, đi với anh nhé, nếu em còn ở lại bên cạnh Đông Phùng Lưu, không bị hắn ta hành hạ đến chết, thì cũng sẽ bị người đàn bà điên Lưu Nhi Hân đó ép đến chết, đi cùng với anh đi!”
Đột nhiên Đường Tinh Khanh ngây người ra, nước mắt cứ thế tuôn rơi xuống, cô bất đắc dĩ cười gượng gạo nói: “Cảm ơn anh, anh Vũ Hạo. Nhưng em xin lỗi, em không thể đồng ý với anh được, em không thể thoát được… em không thể…”
La Vũ Hạo chắn trước mặt Đường Tinh Khanh, anh ta dịu dàng nói: “Tinh Khanh à, nhìn vào mắt anh, em có biết anh quan tâm em nhiều đến nhường nào không? Em cứ tiếp tục như thế này, người chịu tổn thương không chỉ có em và đứa bé, còn có cả anh, anh cũng sẽ bị thương, nhìn thấy em như vậy, anh đã người đầy thương tích rồi em biết không?”
Đường Tinh Khanh nước mắt lăn dài nhìn vào đôi mắt của La Vũ Hạo, trong đôi mắt đen láy ấy, có hình bóng của cô, có sự yêu thương của anh ta, dường như trong mắt anh ta chỉ có cô và anh ta, mọi thứ khác đều không tồn tại.
Tim của Đường Tinh Khanh vừa đập loạn nên, lập tức đánh mắt về hướng khác, không dám nhìn nữa, cô khát khao có một người đối xử tốt với cô, nhưng không phải là như vậy.
La Vũ Hạo trực tiếp nâng khuôn mặt của Đường Tinh Khanh lên, để cô nhìn mình, cười khổ nói: “Em biết không? Tinh Khanh à, lúc nãy em bị người đàn bà điên đó đẩy xuống anh lo lắng nhiều thế nào không? Giống như mất đi một thứ quan trọng nhất vậy, em có thể hiểu không?”
Đường Tinh Khanh tất nhiên có thể hiểu, vì lúc này cô nghĩ đến đứa con trong bụng, trái tim ấy đều lạnh cóng, bất cứ khi nào cũng cảm thấy nghẹt thở.
Thế nhưng, như vậy thì làm gì được?
Tiết Bình Hương bán cô cho Đông Phùng Lưu, khiến cô trở thành vợ của Đông Phùng Lưu, Đông Phùng Lưu lấy bố ra để uy hiếp cô, cô căn bẳn không thể phản kháng.
Nếu gặp lại La Vũ Hạo sớm hơn vài năm, hoặc là sớm hơn vài tháng, thì có phải kết quả sẽ khác không…
Đáng tiếc, bây giờ nghĩ nhiều như vậy đều vô dụng.
Đường Tinh Khanh nhìn xuống dưới, không muốn tiếp xúc với con mắt chứa chan tình cảm sâu đậm của La Vũ Hạo, cô sợ sẽ hiểu được nỗi đau trong lòng La Vũ Hạo, cũng sợ bản thân không chịu được tủi thân mà cứ thế đi theo La Vũ Hạo.