CHƯƠNG 484: GIẬN DỖI
Ánh mắt trầm xuống, Đông Phùng Lưu nói: “Bố cũng rất muốn gia đình ta được hạnh phúc, nhưng phía mẹ con…”
“Ôi trời đất, mẹ con là phụ nữ, để tâm chuyện vụn vặt cũng rất bình thường thôi mà, những lúc như thế này cần bố chủ động một chút, giúp đỡ mẹ con tháo gỡ khúc mắc trong lòng, sao bố lại hồ đồ như mẹ con được nhỉ?”
Tháo gỡ khúc mắc trong lòng? Đông Phùng Lưu khẽ cười: “Mẹ con không cần bố tháo gỡ gì đâu, tự mẹ con có thể làm rất tốt.”
Đông Phùng Lưu trước nay vẫn rất lạnh lùng, nhưng giờ phút này đây, giọng điệu của anh ngập tràn vẻ giận dỗi.
Dựa người vào ghế, Đường Ngũ Tuấn lắc đầu nguầy nguậy, “Ôi, vẫn còn giận dỗi, uy lực của cái cô Lam Tuyết kia đúng là kinh khủng, người đi lâu rồi mà uy thế vẫn còn vương vấn.”
“Lam Tuyết chỉ là một ngòi nổ, cô ta không có bản lĩnh thay đổi điều gì cả.”
“Được rồi, bất kể giữa bố và mẹ có vấn đề gì, nói chung vẫn phải có cách giải quyết. Bố, bố nói xem, chuyện này phải xử lý thế nào?”
Thần sắc nghiêm túc hơn, Đông Phùng Lưu nói: “Trước hết cứ để bố và mẹ con bình tĩnh lại đã, nghĩ xem con đường tương lai phải đi thế nào.”
Câu trả lời này khiến Đường Ngũ Tuấn không còn gì để nói.
“Đã bình tĩnh lâu như thế rồi, còn chưa đủ sao? Cứ kéo dài mãi là đến hết năm luôn đấy!”
“Gần đây con rảnh rỗi lắm phải không?” Đông Phùng Lưu tùy tiện quăng cho Đường Ngũ Tuấn một tập văn kiện: “Hệ thống của công ty cần nâng cấp, nhân viên kỹ thuật làm ăn lề mề, bố thấy thôi thì giao cho con xử lý vậy.”
“Nhưng mà con…”
Liếc xéo một cái, Đông Phùng Lưu lạnh lùng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không, không thành vấn đề.”
“Vậy về chuẩn bị đi.”
Thõng vai xuống, Đường Ngũ Tuấn đau khổ rời khỏi phòng.
Hu hu, có lòng tốt giúp bố mẹ giải quyết vấn đề, thế mà còn bị hăm dọa.
Đều là con trai ngoan của bố mẹ, con nhà người ta là bảo bối trong lòng bàn tay, còn mình thì, không những phải giúp bố mẹ giải quyết mâu thuẫn vợ chồng, còn bị khinh bỉ rất rõ ràng, đúng là không có công lý gì hết.
Tuy là bị ghét bỏ, nhưng Đường Ngũ Tuấn là một điển hình của kiểu người càng khó khăn càng dũng cảm, sau khi gặp mặt Nam Cường Thịnh và Phương Thịnh, thằng bé mở cuộc họp bàn luận nội bộ, nghiên cứu chiến thuật mới.
Sau cùng, bố người đồng lòng quyết định, để Phương Minh ra tay lần nữa, tác hợp cho Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu, thiết kế một buổi hẹn hò lãng mạn cho hai người họ.
Tiếc rằng, trước khi xúc tiến hẹn hò cho hai người kia, Phương Minh phát hiện ra một tin tức động trời.
“Đây là cái gì?”
Giơ thứ trong tay lên, Phương Minh tức đến nghẹn họng.
Đường Tinh Khanh sợ Phương Minh kích động sẽ xé luôn thứ trong tay, vội vàng giành lại nhét vào ngăn kéo: “Vé máy bay, có phải cậu chưa thấy bao giờ đâu.”
Phương Minh cuống lên, ghé lại gần Đường Tinh Khanh mà chất vấn: “Tớ biết là vé máy bay, nhưng đang yên đang lành, cậu mua vé máy bay làm gì, cậu định đi đâu?”
“Kích động thế làm gì, tớ chỉ muốn ra ngoài giải tỏa tâm tình, tiện thể…”
“Tiện thể làm gì?”
Đường Tinh Khanh một lần nữa vênh mặt lên, vô cùng có chí tiến thủ: “Tiện thể tìm một trường học, nạp điện cho việc học hành. Đợt này tâm trạng khổng ổn, đến lúc phải điều chỉnh bản thân, xuất phát lại lần nữa.”
Nhìn người chị em tốt tìm được hướng cố gắng, đáng ra Phương Minh nên vui thay cho cô. Nhưng bây giờ, Phương Minh cảm thấy bỗng chốc nảy ra hai vấn đề lớn.
“Đường Tinh Khanh, cậu muốn gây sự phải không!”
“Cái gì mà gây sự, tớ muốn sắp xếp lại bản thân mình, cố gắng học hành, không được chắc?”
“Nhưng rõ ràng cậu đang né tránh Đông Phùng Lưu!”
Đường Tinh Khanh lắc đầu: “Đây không phải là né tránh, cả ngày ở lỳ trong nhà sẽ suy nghĩ linh tinh mất, chi bằng đến một môi trường mới, bận rộn hơn sẽ không còn giống một người vợ oán giận nữa.”
“Vậy chồng với con trai cậu phải làm sao đây, cậu bỏ mặc à?”
“Ngũ Tuấn lớn rồi, cho dù tớ không ở bên cạnh thằng bé, nó cũng sẽ tự chăm sóc được bản thân mình. Vả lại, có phải tớ đi nửa năm một năm không quay về đâu, Ngũ Tuấn có thể đi thăm tớ, tớ cũng có thể về thăm Ngũ Tuấn. Còn về Đông Phùng Lưu…”
Giọng nói của Đường Tinh Khanh khựng lại trong giây lát: “Anh ấy là người tham công tiếc việc, không có tớ ở bên cạnh làm anh ấy chướng mắt, có lẽ anh ấy càng thoải mái hơn.”
“Nói linh ta linh tinh! Đường Tinh Khanh, hành vi của cậu chẳng khác gì con đà điểu, trốn chạy không giải quyết được vấn đề đâu.”
Phương Minh sắp phát khùng rồi, giọng điệu càng lúc càng nóng nảy.
Đường Tinh Khanh lại rất trấn tĩnh, vươn tay vỗ vỗ vai Phương Minh, nói năng đầy sâu sắc: “Cô Phương Minh à, tư tưởng của cậu có vấn đề, con gái độc lập tự cường sao lại biến thành trốn tránh vấn đề được? Tớ muốn làm một người thông tuệ, có gì sai đâu chứ?”
“Cậu có thể theo đuổi ước mơ của cậu, nhưng cậu không thể để lại một cục diện hỗn độn này mà đi. Cậu đừng tìm cớ nữa, cậu biết tớ muốn nói gì mà!”
Khẽ cụp mắt xuống, Đường Tinh Khanh thong thả nói: “Có một số vấn đề càng muốn giải quyết thì càng không có đầu mối. Chi bằng cứ để đó trước đã, thời gian lâu dần, cái gì cũng nhạt đi.”
Thái độ tiêu cực như thế này thực sự không giống cách giải quyết của Đường Tinh Khanh.
“Tóm lại, cậu sẽ không thay đổi ý định đúng không?”
“Đúng vậy.”
Phương Minh bất lực ngả người vào ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, lầm bầm: “Nếu như Đông Phùng Lưu mà biết được chuyện này chắc sẽ điên lên mất.”
Điên lên? Chuyện đó thì chưa chắc.
Sắp xếp quần áo trên tay, Đường Tinh Khanh điềm nhiên cười nhạt.
…
Tin tức Đường Tinh Khanh sắp ra nước ngoài được lan truyền xôn xao, tất nhiên Đông Phùng Lưu cũng nghe thấy tin tức này.
Đường Ngũ Tuấn có cảm giác như bị phản bội, thằng bé cho rằng Đông Phùng Lưu chắc chắn cũng sẽ có cảm giác y như mình, chẳng qua bố bé không tiện nói ra miệng mà thôi.
Cùng là người lạc lõng trong kiếp người, Đường Ngũ Tuấn chủ động đi tìm Đông Phùng Lưu, muốn cùng anh bàn bạc cách đối phó cho vấn đề này.
“Bố ơi, con nghĩ là chúng ta có thể lén giấu hộ chiếu của mẹ con đi, mẹ con không có hộ chiếu, tất nhiên sẽ không thể ra nước ngoài được.”
“Ấu trĩ.”
“Ừm, con cũng cảm thấy mẹ con rất ấu trĩ.”
“Bố đang nói con đấy, Đường Ngũ Tuấn.”
Hửm, nói con?
Đường Ngũ Tuấn khựng lại, ngẩng đầu nhìn Đông Phùng Lưu, xác định xem ban nãy có phải mình bị ảo giác nên nghe lẫn không.
Nhưng từ ánh mắt đầy khinh thường của Đông Phùng Lưu, Đường Ngũ Tuấn biết mình không hề nghe nhầm.
Chuyện này khiến người ta thật bực mình, rõ ràng có lòng tốt giúp đỡ, sao lại bị ghét bỏ chứ?
Nhưng, đây có phải là hành vi giấu đầu hở đuôi của Đông Phùng Lưu không?
Đảo mắt một vòng, Đường Ngũ Tuấn tươi cười ghé lại gần Đông Phùng Lưu: “Bố ơi, con biết chắc chắn bố rất giận, ở đây chỉ có hai bố con mình thôi, bố không cần phải giấu giấu giếm giếm đâu.”
Đặt những công văn đã phê chuẩn xong sang một bên, Đông Phùng Lưu lạnh mặt không một chút cảm xúc nào: “Không biết con đang nói cái gì.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!