CHƯƠNG 46: TỎ TÌNH, ĐỜI NÀY SẼ CHẲNG LẤY AI NGOÀI EM
Đúng lúc này thì đèn trong hội trường đột nhiên tắt hết, điều đó khiến Đường Tinh Khanh vô cùng giật mình, cô vội ôm lấy cánh tay của Đông Phùng Lưu đang đứng bên cạnh.
Trong bóng tối, Đông Phùng Lưu hơi nhíu mày nhưng không hề đẩy cô ra.
“Chuyện gì vậy, mất điện sao?” Đường Tinh Khanh kinh ngạc nói, điều này lại khiến Đông Phùng Lưu có chút bó tay với cô.
Thế là anh lạnh lùng nói: “Mặc dù tôi là chủ của nơi này, nhưng buổi tiệc hôm nay là do gia tộc họ La tổ chức, ông cụ nhà họ La nay cũng đã lớn tuổi rồi, đã sớm nên chọn người thừa kế, thế nhưng vẫn luôn không thấy động tĩnh gì, có lẽ đêm nay sẽ tuyên bố người thừa kế.”
Đông Phùng Lưu vừa nói xong, thì bỗng có ánh sáng chiếu lên trên sân khấu phía trước, Đường Tinh Khanh nhìn thấy một ông lão đứng giữa sân khấu, ông ta dù có vẻ đã khá lớn tuổi, nhưng có thể nhìn ra sức khỏe vẫn còn rất tốt.
Ông ta đứng trên khấu, bắt đầu nói vào micro.
“Đầu tiên, cảm ơn mọi người vì đã đến tham gia buổi tiệc ngày hôm nay, tôi thay mặt cho tập đoàn nhà họ La cảm ơn sự ủng hộ và yêu quý của mọi người đối với chúng tôi. Tiếp theo, hôm nay chúng tôi tổ chức buổi tiệc này là muốn tuyên bố người thừa kế của tập đoàn nhà họ La, La Vũ Hạo!!!”
Ông lão vừa nói xong thì có một chàng thanh niên trẻ tuổi bước lên sân khấu, Đường Tinh Khanh sau khi nghe thấy cái tên đó thì kinh ngạc không thôi, mà nhất là khi nhìn thấy mặt của anh ta, càng là không thể tin nổi.
Người trẻ tuổi đứng trên sân khấu lúc này lại là La Vũ Hạo, người bạn từ thời thơ ấu của cô!!!
Đường Tinh Khanh vội dụi mắt, hoàn toàn không dám tin chuyện này, anh Vũ Hạo sao lại trở thành người thừa kế của tập đoàn nhà họ La chứ?!
Lúc này sau khi người thừa kế được công bố, thì đèn đóm cũng đã được bật lại, Đông Phùng Lưu liền quay sang nhìn Đường Tinh Khanh, và anh nhận ra cô có chút kì lạ, nên hơi nhíu mày, ngờ vực hỏi: “Cô làm sao thế? Có chuyện gì à?”
“Không, không có…” Đường Tinh Khanh giật mình, vội lắc đầu, trái tim trong lồng ngực đập nhanh vô cùng, cô ngơ ngác nhìn La Vũ Hạo đang đứng trên sân khấu.
Mà La Vũ Hạo trên kia cũng đúng lúc nhìn thấy Đường Tinh Khanh, khi ánh mắt cả hai chạm nhau thì Đường Tinh Khanh lại hoảng hốt mà cúi đầu xuống, không dám nhìn anh ta.
Đường Tinh Khanh lại nhớ về những ngày tháng bên La Vũ Hạo…
Còn nhớ lúc nhỏ, cả hai luôn nắm tay nhau cùng chơi đùa, người lớn mà thấy thì luôn trêu bọn họ.
Có lần dì của Đường Tinh Khanh hỏi La Vũ Hạo: “Vũ Hạo này, con với Tinh Khanh nhà cô lúc nào cũng chơi với nhau, thế nếu sau này con lớn rồi, mà Tinh Khanh lại cưới người khác, thì hai đứa còn chơi với nhau thế nào đây?”
La Vũ Hạo hồi đó nghe câu này xong liền chẳng do dự mà nói: “Tinh Khanh là của cháu, cháu không để em ấy lấy người khác đâu!”
Đường Tinh Khanh còn nhớ La Vũ Hạo từng nói những lời như thể hứa hẹn với cô rằng: “Tinh Khanh, anh thật lòng đấy, đợi anh lớn rồi, anh sẽ lấy em làm vợ, rồi cả đời sẽ chỉ tốt với mình em thôi.”
Sau đó thì La Vũ Hạo biến mất, Đường Tinh Khanh nghe được rằng anh đã bị ép ra nước ngoài.
Thật ra lúc La Vũ Hạo đi rồi, cô không đau lòng mấy, bởi vì cô luôn cảm thấy rằng họ sẽ lại gặp lại nhau, dù người khác nói rằng La Vũ Hạo không cần cô nữa, nhưng chỉ khi Tiết Bình Hương muốn gả cô cho Đông Phùng Lưu thì cô mới hoàn toàn từ bỏ sự chờ đợi.
Nhưng ai ngờ rằng, anh ấy đã về nước rồi, và lại xuất hiện trước mặt cô thêm lần nữa.
Anh Vũ Hạo…
Đường Tinh Khanh có chút buồn bã, Đông Phùng Lưu lạnh lùng nhìn phản ứng của cô, còn nghĩ là vì cô thấy người thừa kế của tập đoàn nhà họ La đẹp trai quá nên mới có cái hành động và vẻ mặt đó, thế là liền rất không vui.
Một lúc sau, anh ta mới mở miệng mỉa mai: “Sao nào, cứ nhìn chằm vào tên La Vũ Hạo kia, là định đi dụ dỗ anh ta hay sao?”
Đường Tinh Khanh vội lắc đầu, rồi không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt nặng nề của Đông Phùng Lưu nữa, mà trả lời bằng một vẻ mặt rất tệ: “Tôi có chút không thoải mái, tôi vào nhà vệ sinh một lát!” Cô nói xong liền vội đi vào nhà vệ sinh.
Đông Phùng Lưu nhìn dáng vẻ vội vàng của Đường Tinh Khanh, trong lòng vừa nghi ngờ, vừa có chút lo lắng.
Mà đúng lúc này, anh cũng phát hiện ra cái tên La Vũ Hạo, người thừa kế mới kia cũng không biết đi đâu rồi, chỉ có ông chủ tịch dẫn theo con cháu trong nhà đi chúc rượu với khách khứa.
Đông Phùng Lưu một bên ứng phó với những người mời rượu, vừa đợi Đường Tinh Khanh quay lại, nhưng không hiểu vì sao, anh lại có chút dự cảm không tốt…
Nghĩ vậy, Đông Phùng Lưu liền buông cốc rượu xuống, cười nói xin phép rồi quay người đi đến nhà vệ sinh mà Đường Tinh Khanh vừa đi vào đó.
…
Còn bên phía Đường Tinh Khanh thì sau khi cô đi đến nhà vệ sinh, thì liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, đó chính là La Vũ Hạo!
Đường Tinh Khanh có chút xấu hổ, cô muốn tránh đi nhưng La Vũ Hạo đã đi nhanh đến rồi chặn cô lại, mỉm cười bảo: “Tinh Khanh, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Đường Tinh Khanh khẽ cắn môi, rồi cô ngẩng đầu nhìn La Vũ Hạo, cô không biết phải làm sao, không biết phải đối mặt với anh thế nào, chỉ là đành cố nói: “Anh Vũ Hạo, sao anh không ở ngoài tiếp khách khứa…”
“Chẳng phải anh đang tiếp em hay sao? Em chính là khách của anh mà!” La Vũ Hạo cười rồi nói bằng một thái độ vô cùng ôn tồn lễ độ.
Đường Tinh Khanh nghẹn lại, cô cúi thấp đầu nhưng rồi lại không nhịn được hỏi: “Sao anh lại trở thành người thừa kế của tập đoàn nhà họ La vậy? Quen biết anh bao năm nay, mà đến tận hôm nay em mới biết anh là cậu chủ của tập đoàn nhà họ La đấy!”
Nếu không phải vì em thì anh sẽ chẳng bao giờ trở thành cậu chủ của tập đoàn nhà họ La đâu…
Nhưng La Vũ Hạo không hề trả lời câu hỏi của Đường Tinh Khanh, mà lại thì thào nói rằng: “Anh không ngờ em sẽ gả cho Đông Phùng Lưu…”
“…” Đường Tinh Khanh im lặng, chỉ cúi đầu mà không hề trả lời.
Bầu không khí trở nên vô cùng ngại ngùng, đúng lúc này, La Vũ Hạo đột nhiên ngẩng đầu, nắm chặt lấy tay Đường Tinh Khanh nói: “Tinh Khanh, em có biết lúc nhìn thấy em ở trong vòng tay của Đông Phùng Lưu, anh đã đau lòng thế nào không?”
Đường Tinh Khanh hơi chần chừ, rồi vội vung tay của La Vũ Hạo ra, vội nói: “Anh Vũ Hạo, anh đừng nói nữa, bây giờ em đã là vợ người ta rồi, anh cứ thế này thì thật không hay chút nào.”
“Có gì không hay chứ, em vốn là của anh!” La Vũ Hạo không hề có ý định buông tay cô ra mà vẫn cứ nắm chặt lấy, sau đó nở nụ cười nói: “Tinh Khanh, trước đây em nói yêu tiền, yêu quyền lực, bây giờ hai thứ đó anh đều có rồi, giờ anh muốn em làm vợ anh, có được không?”
Đường Tinh Khanh ngẩn người ra, cô không hề nghĩ rằng La Vũ Hạo lại có ý nghĩ như thế, liền vội nói: “Anh Vũ Hạo, anh phải hiểu rằng, từ khi mà em kết hôn thì hai chúng ta đã không còn khả năng gì nữa rồi, dù cho anh có tiền có thế, dù cho anh có là người thừa kế của tập đoàn nhà họ La, thì cũng chẳng có tác dụng gì…”
“Không…” La Vũ Hạo hét lên, sao anh có thể buông tay được: “Tinh Khanh, anh không cần biết em là vợ của ai, anh không quan tâm, kết hôn còn có thể ly hôn mà, những chuyện đó anh đều không bận tâm, anh chỉ muốn cưới em!”
“Anh…anh điên rồi, anh có biết mình đang nói gì không?” Nghe được mấy lời tỏ tình điên cuồng ấy của La Vũ Hạo, trong lòng Đường Tinh Khanh xấu hổ đến độ không biết làm sao.