CHƯƠNG 454: TRẢI NGHIỆM CUỘC SỐNG
Đường Tinh Khanh thật sự không rõ ý định của Lam Tuyết, cô cau mày hỏi: “Lam Tuyết, rốt cuộc là cậu muốn làm cái quỷ gì vậy?”
“Cậu không cần nói, cũng không cần hỏi, một lát nữa nghe tớ sắp xếp là được rồi.”
Nói rồi Lam Tuyết kéo Đường Tinh Khanh đi về phía trước.
Thành thật mà nói thì ăn nhờ ở đậu cũng là một kĩ năng sống, cần phải có da mặt dày và vô sỉ.
Cũng may ở phương diện này Lam Tuyết thật sự được ông trời ưu ái, mặt không đỏ tim không run nói dối với nhân viên phục vụ, Đường Tinh Khanh nghe xong chỉ biết sửng sốt.
“Đây là đồng phục, mau thay ra đi. Hôm nay quán có khách quý đến, thông minh một chút, đừng để sai phạm cái gì.”
“Dạ dạ, chúng tôi nhất định sẽ biểu hiện tốt.”
Nhân viên phục vụ đi rồi, Đường Tinh Khanh giơ quần áo trước mặt lên chất vấn: “Cậu tốt nhất là giải thích cho tớ, ý gì đây?”
“Há há” Cười lên hai tiếng, Lam Tuyết giải thích: “Làm diễn viên, cũng cần phải trải nghiệm cuộc sống, hôm nay mang cậu đến đây trải nghiệm nha.”
“Nhưng rõ ràng cậu nói bọn mình đến đây uống trà, thế nào lại thành bưng trà rót nước rồi?”
“Dù sao cũng không tốn tiền, như nhau thôi.”
“Như nhau cái con khỉ!”
Đường Tinh Khanh muốn nổi điên, Lam Tuyết ở bên cười nịnh nọt, dáng vẻ ngoan ngoãn lắm.
Mặc dù cô có chút bực mình, nhưng việc cũng đã rồi, chỉ có thể tiếp tục diễn trò với Lam Tuyết, sẵn tiện xem rốt cuộc cô muốn làm cái gì.
Thay quần áo nhân viên xong, có một nhân viên cũ giúp hai người giải thích công việc chủ yếu, rồi lại dẫn hai người đến sau bếp, giao cho nhiệm vụ vô cùng quan trọng – rửa chén trà.
Haizz, sớm biết hôm nay đến đây để làm cái này, Đường Tinh Khanh thà ở nhà ngủ đến mốc meo cho rồi!
Bên đây, Đường Tinh Khanh đang than thở thì bên kia ánh mắt của Lam Tuyết đảo tròn, không biết dự tính làm gì.
“Như thế này không được….”
“Cái gì không được?”
Lam Tuyết không trả lời câu hỏi của Đường Tinh Khanh, xoay đầu thấy phòng bên cạnh có nhân viên ra ra vào vào, mắt cô nheo lại.
Buông chén trà xuống, Lam Tuyết xoa tay nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lam Tuyết thoải mái bước đi, Đường Tinh Khanh nhíu mày gọi: “Cậu đi đâu, không phải là trốn việc đó chứ? Nếu dám vứt hết cho tớ làm, tớ với cậu tuyệt giao!”
Lời đe dọa còn chưa dứt, Đường Tinh Khanh thấy Lam Tuyết đi đến phía sau một nữ nhân viên, thừa dịp không ai chú ý, đột nhiên vươn tay đẩy cô ấy.
Nữ nhân viên hét lên một tiếng, thân thể mất cân bằng ngã xuống đất, chén trà trong tay rơi vỡ thành mảnh nhỏ.
Quản lý của quán nghe tiếng động, vội vàng lại xem xét. Thấy cảnh tượng trước mắt người đó lập tức nhướn mi.
Mà đầu sỏ gây nên sự việc lại trưng ra vẻ quan tâm, ở bên cạnh hỏi thăm: “Chị ơi chị không sao chứ?”
“Đứt tay rồi.”
“Trời ơi làm sao đây, có cần đến bác sĩ không?”
“Còn đi bác sĩ nữa, bên đây đang thiếu người có biết không hả?”
Quản lý không kiên nhẫn cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, vẻ mặt sốt ruột.
Trong quán đã không đủ người, hiện tại nhân viên còn bị thương, không trách được quản lý lại nóng nảy như vậy.
Nhìn người mới trước mặt, bộ dáng cũng có vẻ lanh lợi, sau khi suy nghĩ, quản lý đành phải nói: “Cô đi trước thay thế đi, đưa ấm trà này qua. Nhớ cho kĩ, không được nhìn lung tung, cũng không được nói loạn, dâng trà xong lập tức ra ngoài.”
Lam Tuyết không ngừng gật đầu nói: “Dạ được, tôi nhất định sẽ làm tốt.”
“Được rồi, đừng đứng trong này nữa, nên làm gì thì làm đi!”
Mọi người giải tán, còn Lam Tuyết lại quay đầu, nở nụ cười đắc ý với Đường Tinh Khanh đang xem náo nhiệt bên kia.
Khóe miệng co giật, sao Đường Tinh Khanh lại không biết Lam Tuyết có khiếu diễn xuất nhỉ?
…
Đến khi Đường Tinh Khanh rửa xong chén trà thứ năm mươi, Lam Tuyết cũng vội vàng trở lại.
“Cậu….”
Đường Tinh Khanh định mở miệng nói chuyện, đã nhìn thấy Lam Tuyết cởi đồng phục ra, động tác nhanh nhẹn dứt khoát.
“Đi thôi, trải nghiệm cuộc sống ngày hôm nay kết thúc, tớ mời cậu đi ăn!”
Cái gì mà kết thúc rồi, đã xảy ra chuyện gì?
Đường Tinh Khanh bị bắt thay đồng phục ra, lơ ngơ hỏi: “Chúng ta cứ như vậy mà đi có được không đó?”
“Nếu cậu còn lằng nhằng là không đi được nữa đâu!”
Nói xong Lam Tuyết vứt đồng phục đi, kéo Đường Tinh Khanh chuồn ra từ cửa sau.
Ngoài cửa, Hắc Tử đang ngồi trong xe, nhìn thấy Lam Tuyết và Đường Tinh Khanh thì lập tức vẫy tay về phía họ.
Hai ba bước vọt ra ngoài, Lam Tuyết ngồi lên xe, chậm rãi thở dài một hơi.
Nhìn nhìn Lam Tuyết, lại nhìn nhìn Hắc Tử, mặt Đường Tinh Khanh tràn đầy nghi vấn.
“Lam Tuyết, chẳng phải cậu nói là Hắc Tử hôm nay có việc nên không ra ngoài được sao?”
Đường Tinh Khanh dùng giọng điệu nghiêm túc, rất có bộ dáng của người thẩm vấn.
“Anh ấy xong việc rồi thì chạy qua kiếm chúng ta.” Lam Tuyết vừa nói vừa từ trong túi lấy ra một cái máy, ném cho Hắc Tử.
Hắc Tử khởi động, sau đó đeo lên tai.
“Có tiếng không?”
“Tiếng rất rõ.”
Có được câu trả lời như vậy, Lam Tuyết thoái mái tựa vào lưng ghế nói: “Xem ra hôm nay không phí công.”
Lời vừa nói xong, Lam Tuyết bỗng phát hiện ra có người vẫn luôn bình tĩnh nhìn cô, lập tức xoay đầu cười hỏi: “Sao lại nhìn tớ bằng ánh mắt đó?”
Đường Tinh Khanh vừa thấy Lam Tuyết giao cho Hắc Tử đồ vật đó, đã biết là máy nghe lén.
“Nghề tay trái của cậu là thám tử tư sao?”
Lam Tuyết khẽ nhún vai, cũng không kiêng dè chuyện này: “Không phải, nhưng cũng không khác nhau mấy.”
“Xem ra bí mật của cậu so với tớ cũng không ít.”
“Đều là người có bí mật, tin là cậu có thể hiểu tớ.”
“Nói như vậy, việc làm thực tập sinh hẳn cũng là một thủ đoạn che giấu nhỉ?”
“Cậu muốn nói thế cũng được.”
“Vậy cậu…”
Thấy Đường Tinh Khanh cứ thao thao bất tuyệt, Lam Tuyết đành ngắt lời cô nói: “Một lát nữa chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện, bây giờ tớ đói bụng quá rồi. Chúng ta đã ăn sáng đâu, chẳng lẽ cậu không đói bụng sao?
“Hừ, cậu còn biết là lúc sáng chưa ăn sao!”
Nhớ tới chuyện này, Đường Tinh Khanh thấy thật buồn bực.
Cái gì mà nghỉ ngơi chứ, rõ ràng là ra ngoài đi làm culi cho người ta.
Xem chừng Lam Tuyết đã có chuẩn bị từ sớm, nộp đơn xin việc cho quán trà rồi, chỉ có vậy thì hôm nay mới thuận lợi trà trộn vào bên trong.
Haizz, là do bản thân cô quá khờ, cứ nghĩ hôm nay được đi hưởng thụ.
Đường Tinh Khanh phẫn uất bất bình. Mà lúc này, Hắc Tử lại đang nhìn chằm chằm một cô gái đứng ở góc đường, nhíu mày hỏi: “Lam Tuyết, em quen cô gái phía trước không?”
Lam Tuyết ngẩng đầu nhìn, lộ ra biểu tình ngoài ý muốn: “Có quen, đó là Bạch Đóa Đóa, một thực tập sinh đã bị đuổi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!