Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

CHƯƠNG 370: CẦU HÔN

Trên đường đi tới chỗ hẹn, Đường Tinh Khanh cảm thấy hơi bất an, tuy cô đoán rằng chuyện này có liên quan tới Đông Phùng Lưu, nhưng cô nhớ giọng Nam Cường Thịnh ở trong điện thoại khá là gấp gáp nên cũng cảm thấy có chút không thoải mái.

Chẳng lẽ Đông Phùng Lưu xảy ra chuyện gì? Hay là Nam Cường Thịnh muốn nói cho cô biết sở dĩ trước đó Đông Phùng Lưu không tới gặp cô là vì anh bị mất trí nhớ?

Đường Tinh Khanh càng nghĩ càng thấy bực bội, lúc này chiếc xe taxi cũng vừa tới nơi mà cô và Nam Cường Thịnh đã hẹn.

Đó là một nhà hàng đồ Tây.

Điều này khiến cho Đường Tiểu Khanh càng cảm thấy khó hiểu, cứ cho là Nam Cường Thịnh có lý do để hẹn gặp cô đi chăng nữa thì tại sao lại phải hẹn ở một nhà hàng đồ Tây chứ. Hơn nữa nhà hàng này lại còn là nhà hàng nổi tiếng nhất trong thành phố, mà Đường Tinh Khanh cũng biết ở đây chủ yếu là dành cho các cặp tình nhân.

Quan hệ giữa cô và Nam Cường Thịnh lại không phải là người yêu, Đường Tinh Khanh thầm trách anh ta ngay cả những điều này cơ bản này mà cũng không biết. Thật uổng phí cho cái danh công tử nhà giàu.

Nhưng cũng có thể là do Nam Cường Thịnh tiện đường vì đang ở gần đây, cho nên Đường Tinh Khanh vội vã đi vào phía trong.

Trước đây Đường Tinh Khanh chưa từng ăn ở đây bao giờ, nhưng cô nghe nói nơi này rất đông khách, thế mà khi vừa bước vào Đường Tinh Khanh lập tức cảm thấy kỳ lạ.

Không khí bên trong nhà hàng rất yên tĩnh, thực sự là quá yên tĩnh.

Đi qua một đoạn hành lang dài và tối, Đường Tinh Khanh phát hiện phía trong không có một chút tiếng động nào, hơn nữa đèn cũng không được bật, rất u ám.

Những điểm này còn chưa là gì, điều quan trọng nhất chính là trong nhà hàng không có một bóng người nào cả.

Không phải là đóng cửa đấy chứ.

Nói thật, bây giờ Đường Tinh Khanh đang cảm thấy hơi khủng hoảng, chẳng lẽ mình đi lạc vào một không gian kỳ lạ nào đó rồi hay sao?

“Nam Cường Thịnh, anh có ở trong đó không?” Đường Tinh Khanh nhìn quanh phòng ăn tối lờ mờ, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của Nam Cường Thịnh, nhưng mà cô gọi liên tiếp mấy tiếng mà không có ai trả lời lại cô cả.

Đường Tinh Khanh oán giận lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Nam Cường Thịnh.

Lúc này, bên trong nhà hàng mờ tối bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng êm dịu đang tiến từ xa lại gần, dưới ánh đèn này khoảng không gian vốn dĩ tối đen bỗng trở nên giống hệt như khung cảnh trong mơ.

Cảm giác sợ hãi, lãnh lẽo biến mất, thay vào đó là sự ấm áp khiến trái tim con người trở nên mềm mại.

Sau khi ánh đèn lấp đầy không gian trong nhà hàng, tiếng nhạc êm dịu cũng bắt đầu vang lên. Lúc đầu nó rất nhẹ nhàng, giống như một thứ âm thanh từ phương xa theo gió thổi tới, sau đó âm thanh bắt đầu trở nên lớn hơn, khắp nơi đều đồng loạt vang lên cùng một bài hát.

Chỉ là, Đường Tinh Khanh cảm thấy bài hát này vô cùng quen thuộc…

“Tiểu Khanh!”

Khi Đường Tinh Khanh còn đang chìm trong giấc mộng không giải thích được thì một giọng nói trầm ấm nam tính gọi tên cô.

Không, đây không phải là Nam Cường Thịnh.

Chẳng lẽ…

Đột nhiên trong lòng Đường Tinh Khanh như có một thứ gì đó vừa sống lại, cô vừa quay đầu thì trông thấy Đông Phùng Lưu vô cùng đẹp trai trong bộ âu phục đang chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.

Tuy rằng đã nhìn thấy rõ đó là Đông Phùng Lưu nhưng Đường Tinh Khanh vẫn cảm thấy không thể nào tin nổi, cứ nhìn vào đôi mắt đang trừng to kia của cô là biết.

Bởi vì Đông Phùng Lưu lạnh lùng vô tình của trước kia đã biến mất, thay vào đó là một người dịu dàng ấm ấp giống như ánh trăng vậy, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia lúc này cũng tràn đầy tình cảm.

Trong tay Đông Phùng Lưu còn ôm một bó hoa hồng đỏ tươi như màu máu, tay còn lại thì cầm theo một chiếc hộp nhỏ nhắn xinh đẹp.

Dường như Đường Tinh Khanh đã đoán ra được Đông Phùng Lưu muốn làm gì rồi, âm nhạc đang phát lúc này rĩ ràng là bạn nhạc thường thấy trong các cảnh cầu hôn trên ti vi và phim ảnh mà.

Đường Tinh Khanh cảm thấy mình không thở được, cô không thể nào hình dung được tâm trạng của mình trong lúc này, chỉ cảm thấy mình giống như người gỗ, đứng im ở đó, động không được mà không động cũng không xong, không phải cười cũng chẳng phải khóc, những lời tức giận lúc trước dường như cũng biến mất.

Nhất là khi hình ảnh tươi cười lạ lẫm kia của Đông Phùng Lưu xâm nhập vào tâm trí cô, nó giống như một quả bom nổ tung trên mặt nước, làm lay động cả một vùng, Đường Tinh Khanh không ngờ mọi chuyện trên thế gian này lại có thể khác xa dự đoán của người ta tới như vậy.

Đông Phùng Lưu không nhanh không chậm tiến lại trước mặt Đường Tinh Khanh, anh quỳ một chân xuống, giơ bó hoa hồng trong tay lên, lúc này thì tiếng nhạc cũng trở nên rõ hơn rất nhiều.

Ánh đèn chiếu rọi đến mọi góc tối trong nhà hàng, Đường Tinh Khanh nhìn thấy thêm rất nhiều người, bao gồm cả Đường Ngũ Tuấn và Nam Cường Thịnh cũng ở trong đó, còn có rất nhiều lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Đông Phùng.

Huy động nhiều người như vậy, không phải là muốn cầu hôn đấy chứ?

Như vậy rõ ràng chính là muốn cầu hôn, thế nhưng Đường Tinh Khanh vẫn đang tự hỏi chính mình. Chỉ là cô đang cố gắng rời sự chú ý của mình đi chỗ khác mà thôi.

Có đôi khi chuyện tốt đến quá nhanh cũng khiến người ta thật sự không biết phải làm sao.

Đông Phùng Lưu thấy Đường Tinh Khanh không nhận lấy bó hoa hồng của anh thì cũng không tức giận, anh chỉ cười cười giải thích: “Tiểu Khanh, anh biết là em vẫn đang giận anh. Thực ra sau khi anh tỉnh lại, rồi nhớ lại được tất cả mọi chuyện trước kia, lại từ miệng của Nam Cường Thịnh biết được tất cả những chuyện em làm cho anh…”

“…” Đường Tinh Khanh mím chặt đôi môi, không nói lời nào.

“Em cho rằng anh không muốn gặp em sao? Nửa tháng này, ngày nào anh cũng muốn gặp em, muốn xin lỗi em, muốn cùng em bắt đầu lại một lần nữa, anh đã biết em chính là mèo hoang nhỏ của anh thì làm sao có thể buông tay em được chứ?”

“…” Đông Phùng Lưu nói thẳng ra cái cụm từ mèo hoang nhỏ này ở trước mặt mọi người khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy vô cùng lúng túng, mặt cô đỏ như lên cơn sốt.

Nhưng Đông Phùng Lưu lại không hề thấy ngại chút nào, ngược lại anh còn cảm thấy rất vui, anh dịu dàng nắm lấy bàn tay của Đường Tinh Khanh, tiếp tục nói: “Anh không gặp em là vì anh vẫn không biết nên đối mặt với em như thế nào. Nửa tháng này, cuối cùng anh cũng đã xử lý xong tất cả mọi việc cho nên bây giờ mới xuất hiện.”

Đường Tinh Khanh nghe vậy thì cảm thấy không thoải mái, cô hừ lạnh nói: “Công việc? Công việc và tôi có gì mâu thuẫn với nhau sao? Nói cả buổi trời hóa ra anh vẫn coi công việc của mình quan trọng hơn tôi?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!