CHƯƠNG 340: ĐÀM PHÁN
Cuối cùng cũng đối phó với ba cổ công lớn xong. Sau khi tan họp, Nam Cường Thịnh ngồi trong phòng làm việc của Đông Phùng Lưu, uống hai cốc cà phê liền mới sốc lại tinh thần.
Nam Cường Thịnh khẽ gõ tay lên chiếc ghế mà Đông Phùng Lưu từng ngồi, tưởng tượng nếu như Đông Phùng Lưu đối mặt với tình huống này sẽ làm gì.
Hình như chỉ có hai biện pháp, một là tìm ra kẻ giấu mặt phía sua. Dĩ nhiên Nam Cường Thịnh đã cố gắng làm điều này rồi, nhưng không thu hoạch được gì. Hai là biện pháp khó khăn nhất, đó chính là tìm nhà họ Doãn đàm phán một lần nữa. Bây giờ chỉ có nhà họ Doãn là sự lựa chọn tốt nhất đủ để cứu tập đoàn Đông Phùng.
Nghĩ đến đây, Nam Cường Thịnh gọi thư ký trưởng đến, căn dặn: “Dù thế nào đi nữa cũng phải liên lạc được với người nhà họ Doãn. Đây là công việc quan trọng nhất hiện giờ, nếu không làm được thì ngày mai cậu đừng đến làm nữa.”
Thư ký trưởng bị Nam Cường Thịnh lạnh lùng hù dọa đến sắc mặt tái nhợt, gần như chạy ra khỏi phòng làm việc.
Mà lúc này đang là giờ tan tầm của nhân viên, trong tay anh ta còn bê một đống giấy tờ lớn, thoạt nhìn cực kỳ khó coi. Nhưng do công ty dạo này vốn đã loạn, hồ sơ và giấy tờ tương đối nhiều, cho nên gần như không có ai chú ý đến anh ta. Nếu Đường Ngũ Tuấnở đây, cậu sẽ phát hiện người đàn ông này chính là người đã gây khó khăn cho Đường Tinh Khanh trước đây. Mà anh ta còn có một thân phận khác chính là kẻ nằm vùng của Tịch Song tại tập đoàn Đông Phùng. Đây là nhiệm vụ cuối cùng của anh ta khi nằm vùng, đem tất cả tài liệu “có giá trị” ra khỏi đây.
Tịch Song gần như không bỏ qua bất kỳ tài liệu nào mà cấp dưới mang về, hắn xem từng tờ một. Như thể đang chế giễu, thỉnh thoảng trông thấy nội dung nào hắn còn cười sằng sặc thành tiếng. Bởi vì bây giờ Tịch Song đang chơi một trò chơi, mà Đông Phùng Lưu đang bị quay mòng ở giữa.
Tập đoàn Đông Phùng hiển nhiên là một công ty lớn, mà mỗi công ty lớn đều có nguồn thu không rõ ràng hoặc tiền không sạch sẽ. Nhưng bất kể là vài món tiền hay vài dự án đều sẽ ghi lại bằng giấy tờ, để che giấu tai mắt người ngoài, đương nhiên là phải làm giả sổ sách rồi.
Tịch Song đang chơi trò chơi đó là tìm những chỗ ghi chép Đông Phùng Lưu lách luật trong mấy năm qua. Bởi vì ở phương diện này, hắn cũng là một kẻ chuyên nghiệp, thậm chí suy nghĩ cũng tương tự như Đông Phùng Lưu, vì vậy việc tìm kiếm cũng không vất vả lắm.
“Tổng giám đốc Tịch, anh không cần phải vất vả thế đâu. Những việc này cứ giao cho cấp dưới làm là được rồi.” Cấp dưới không hiểu sao Tịch Song lại cảm thấy hứng thú với đống giấy tờ khô khan này, hơn nữa còn tự mình cười.
Tịch Song liếc nhìn cậu ta, lắc đầu: “Cậu không hiểu đâu, đây là tôi đang đấu với một người.”
Cậu ta thuận miệng hỏi: “Vì một người phụ nữ ạ?”
Bàn tay Tịch Song khựng lại, ném tập tài liệu vào chân cậu ta, lạnh giọng nói: “Nói nhiều không phải thói quen tốt, với lại cậu đừng tưởng là hiểu rõ tôi.”
Đừng tưởng là hiểu rõ Tịch Song, đây là sai lầm mà Đường Ngũ Tuấn phạm phải, mà Đường Tinh Khanh cũng vậy. Họ đều tưởng Tịch Song sẽ không làm gì quá đáng với tập đoàn Đông Phùng. Nhưng thực ra bây giờ đang quyết đấu anh chết tôi sống.
Cấp dưới thấy Tịch Song tức giận, cung kính nhặt giấy tờ lên, đưa lại.
Tịch Song giơ tay ngăn lại: “Thôi, hết hứng rồi. Bảo bọn bên dưới mau làm xong việc, tranh thủ trong thời gian ngắn sao chép lại những thứ này, để tôi xem qua.”
Tịch Song căn bản không muốn cho tập đoàn Đông Phùng có thời gian nghỉ ngơi, hắn muốn nộp tất cả những ghi chép mà tập đoàn Đông Phùng lách luật lên tòa án vào thời điểm cấp bách này.
Những thứ nhỏ nhặt ở quá khứ này đúng là không mang tính uy hiếp đối với tập đoàn Đông Phùng, nhiều nhất chỉ bồi thường vài đồng bạc mà thôi. Nhưng bây giờ không giống, tập đoàn Đông Phùng chẳng những thiếu hụt vốn mà còn xuất hiện ảnh hưởng xấu đến tên tuổi. Sau đó lại bị Tịch Song làm loạn trên tòa án, đúng là trước sau đều gặp nguy cơ, cho dù có hai Đông Phùng Lưu cũng hết cách xoay chuyển.
Tịch Song cười đắc ý, cuộc chiến này sẽ nhanh chóng kéo màn kết thúc, mà đương nhiên người thắng chỉ có thể là hắn.
Đang lúc kế hoạch của Tịch Song từng bước ép sát, Nam Cường Thịnh cũng đang tìm kiếm con đường cứu trợ. Ánh sáng mỏng manh duy nhất trong nội tâm u tối của anh ta là cuối cùng nhà họ Doãn cũng có tin phản hồi, bảo anh ta đích thân đi gặp họ.
Lúc thư ký trưởng truyền lời lại còn có chút bất an. Bởi vì Nam Cường Thịnh đang đại diện cho thân phận của Đông Phùng Lưu, thậm chí đại diện cho cả tập đoàn Đông Phùng. Song đối phương lại điểm mặt chỉ tên, không chút khách sáo bảo Nam Cường Thịnh đến gặp bọn họ.
Tuy nhiên Nam Cường Thịnh cũng không thèm để ý, chỉ cười tự giễ. Bất kể thế nào, chỉ cần bằng lòng gặp mặt là có khả năng đàm phán được. Về phần tổn thất cái gì thì phải xem sắc mặt người nhà họ Doãn thôi.
Nam Cường Thịnh đúng hẹn đến gặp bọn họ, địa điểm gặp là phòng làm việc của một công ty thuộc sở hữu của nhà họ Doãn.
Nam Cường Thịnh tưởng tiếp theo sẽ là Hồng Môn Yến, phải đánh võ mồm với một nhóm người của nhà họ Doãn, thế nhưng thật ra lần này anh ta chỉ phải gặp một người, chính là Doãn Thu Ngọc.
Doãn Thu Ngọc hôm nay khác hẳn mọi ngày, hình như cô ta rất vui vẻ, nói chính xác là vênh váo.
“Ơ, chẳng lẽ chỉ có một mình cô thôi sao? Tôi có thể gọi cô là vị hôn thê của Đông Phùng Lưu không?” Vừa vào phòng làm việc, Nam Cường Thịnh lập tức tỏ thái độ.
Doãn Thu Ngọc vắt chân cười lạnh: “Bình thường không thấy anh coi tôi là vị hôn thê của Đông Phùng Lưu, bây giờ nếm đau khổ mới biết đến tầm quan trọng của tôi hả?”