CHƯƠNG 338: NGUY CƠ
Đường Tinh Khanh chỉ tay vào Đường Ngũ Tuấn, tức giận nói: “Thằng nhóc này, vẫn còn muốn mẹ chơi trội lên Oscar phải không? Nói hồi lâu cũng chỉ vì câu này.”
Đường Ngũ Tuấn lên tiếng phủ nhận, nhưng nụ cười xấu xa trên mặt đã bán đứng ý nghĩ thật sự của cậu.
“Từ bé đã ma lanh thế rồi, muốn đi theo bước đường của bố con phải không?” Đường Tinh Khanh lừ mắt với cậu.
Đường Ngũ Tuấn bất đắc dĩ bĩu môi, tiếp tục ôm tay Đông Phùng Lưu, ngoảnh đầu đi không thèm để ý đến Đường Tinh Khanh nữa. Không biết cậu nhóc này lại đang nghĩ cái quỷ gì trong lòng nữa.
Ngay khi Tịch Song nghe được tin Đông Phùng Lưu được La Vinh Hiển cứu đi từ chỗ đàn em, đầu tiên hắn cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại giận tím mặt. Bởi vì La Vinh Hiển làm vậy chỉ có một nguyên nhân, chắc chắn là Đường Tinh Khanh cầu xin anh ta giúp đỡ.
“Đường Tinh Khanh ơi Đường Tinh Khanh, em đúng là có bản lĩnh mới dám nhờ tình địch đi cứu chồng cũ của em.” Tịch Song lại cười lạnh trong lòng, ngoài mặt vô cảm.
Trên thực tế, đây là lần bực mình nhất của hắn với Đường Tinh Khanh, đủ mọi chuyện trong quá khứ hắn đều có thể bỏ qua, duy chỉ lần này thực sự đã chạm đến ranh giới của hắn. Năm lần bảy lượt trốn khỏi tay hắn, đây là chuyện cực kỳ nhục nhã đối với Tịch Song.
Quan trọng hơn chính là, Tịch Song coi như đã nhận ra, lần này Đường Tinh Khanh chạy trốn, chẳng những không hề có ý định quay về, lại còn thật sự định ở bên Đông Phùng Lưu.
Năm đó Tịch Song hắn mang Đường Tinh Khanh đi, sáu năm ròng rã cũng không thể để cô quên đi Đông Phùng Lưu, đây cũng là nỗi thất bại cực kỳ to lớn của hắn.
“Tìm Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn về đây.” Trong phòng làm việc rộng rãi, giọng nói Tịch Song bởi vì cô đơn càng toát lên vẻ lạnh lùng.
“Vâng, tổng giám đốc Tịch. À, hacker có còn phải tiếp tục theo dõi không?” Cấp dưới cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tịch Song.
Dường như Tịch Song cảm thấy rất nhức đầu, năm hacker mới có thể quản lý nổi thằng nhóc kia, hễ lơi lỏng là có khả năng bị nắm thóp.
“Hacker tiếp tục phong tỏa, không thể để nó có cơ hội hành động được.” Tịch Song ra quyết định, sau đó hắn lại hỏi: “Chuyện bên nhà cung cấp và công ty thiết kế kia chuẩn bị thế nào rồi?”
Điều mà Tịch Song quan tâm nhất vẫn là chuyện này. Nếu Đường Tinh Khanh khăng khăng như vậy, hắn sẽ hủy diệt cả Đông Phùng Lưu và tập đoàn Đông Phùng. Hắn tin chắc, nếu không có Đông Phùng Lưu và tập đoàn Đông Phùng, cô ở trước mặt hắn chỉ là lô cốt giấy.
“Mọi chuyện cũng đã chuẩn bị xong, nhà cung cấp và công ty thiết kế riêng cho tập đoàn Đông Phùng đều bị đập tiền đổi đi hết rồi.” Cấp dưới của Tịch Song rất khó hiểu với cách làm của anh.
“Mà hơn nữa, tin tức của nội gián truyền đến, hiện tại tập đoàn Đông Phùng không hề hỗn loạn như trước đây nữa, hình như Nam Cường Thịnh đã nhúng tay vào công việc của công ty.”
“Nam Cường Thịnh, ha ha, không đáng phải lo.”
Tịch Song chỉ lo lắng Đông Phùng Lưu đang nằm trên giường bệnh mà thôi. Tuy rằng Nam Cường Thịnh quyết đoán thật đấy nhưng vẫn quá lương thiện. Trong thương trường, đây là điều kiêng bị lớn nhất.
“Nhưng lần này là đánh tráo người, quá tốn kém, quá kinh khủng. Làm như vậy có đáng giá thật không?”
Cục diện bây giờ chính là, tuy đấu với tập đoàn Đông Phùng đang suy sụp nhưng mình cũng không thể lấy được ích lợi gì.
“Tầm nhìn hạn hẹp!” Đây cũng là lời nhận xét của Tịch Song.
“Cho tập đoàn Đông Phùng chuẩn bị ra đảo. Hơn nữa cậu cảm thấy còn có đối thủ sống sót sau chiêu của tôi sao? Cả giới thương nhân này còn không phải nằm trong sự tính toán của tôi à? Với lại, tôi nhất định khiến Đông Phùng Lưu thua trong tay tôi…”
Tịch Song cầm ly rượu vang trong tay, gần như sắp bóp nát nó. Đôi tròng mắt u tối trở nên lạnh như băng, hệt như ác ma đang ra lệnh tử hình với tập đoàn Đông Phùng.
Lúc cấp dưới rút lui ra ngoài, Tịch Song vùi mình trong không gian tối đen, trong đầu lại hiện lên gương mặt Đường Tinh Khanh. Chỉ là vẻ mặt cô không còn dịu dàng nữa, ngược lại có vài phần thê lương.
Từ ngày Nam Cường Thịnh vội vã đến thăm Đông Phùng Lưu ấy thì không hề về nhà nữa, hình như quyết định sống luôn trong tập đoàn Đông Phùng. Xem ra công ty thật sự rất yên tĩnh và bình yên.
Mấy ngày sau, khi Đường Tinh Khanh gặp Nam Cường Thịnh lần nữa, phát hiện anh ta như biến thành một người khác. Nói như vậy là bởi vì sắc mặt Nam Cường Thịnh không chỉ tái nhợt, râu ria xồm xoàm mà hai mắt cũng hằn tia máu.
“Mới mấy ngày không gặp, sao anh đã biến thành dáng vẻ này rồi hả?” Đường Tinh Khanh kinh ngạc hỏi, “Công ty lại xảy ra chuyện gì à?”
Nam Cường Thịnh cười gượng, sau đó khàn khàn đáp lại: “Chờ anh ngủ một giấc đã rồi nói, có chuyện gì để bàn sau.”
Nói xong, Nam Cường Thịnh liền chui vào phòng, mãi đến giữa trưa ngày hôm sau mới lười biếng dậy.
“Công ty đúng là lại gặp phải phiền phức lớn.”
Từ lúc ngủ dậy, Nam Cường Thịnh đã liên tục hút thuốc, hai mắt đỏ ngầu nói với Đường Tinh Khanh, thoạt nhìn cực kỳ hốc hác.
“À, thì ra quản lý một công ty đau đầu vậy à. Bây giờ tôi thật sự khâm phục tên Đông Phùng Lưu kia quá. Quả nhiên tôi vẫn không làm được.” Nam Cường Thịnh cười khổ.
“Chú Nam Cung, rốt cuộc công ty đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có người nhảy ra ngáng chân?” Đường Ngũ Tuấnđi thẳng vào vấn đề.
“Ừ, đúng vậy, hiện tại công ty không thể xoay chuyển được. Đối với công ty lớn như tập đoàn Đông Phùng, chuyện này quá mức kinh khủng.” Nam Cường Thịnh khàn khàn giải thích, vừa nói vừa lấy tay vỗ trán mình.
Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấnliếc mắt nhìn nhau, không cần nghĩ cũng biết nhất định lần này Tịch Song hành động thật rồi. Quả nhiên chuyện lần trước khiến hắn rất tức giận.
“Tình huống cụ thể thế nào?” Đường Tinh Khanh đưa chén trà nóng đến cho Nam Cường Thịnh.
Nam Cường Thịnh xua tay từ chối, tiếp tục lấy thuốc lá ra hút.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!