CHƯƠNG 333: CẦU XIN
Sau khi Nam Cường Thịnh đi, Phương Minh có vẻ buồn hơn nhiều, tuy cô ấy cố giấu đi nhưng sao qua mắt được chị em tốt Đường Tinh Khanh chứ.
Đường Tinh Khanh vốn định an ủi nhưng với tâm trạng của cô hiện giờ, cô đành để Phương Minh về nhà trước, hôm khác cô sẽ nói với cô ấy chuyện về Nam Cường Thịnh.
Phương Minh ôm tâm sự nặng nề rời khỏi nhà Nam Cường Thịnh đã lâu nhưng Nam Cường Thịnh vẫn không báo lại tin gì, điều này khiến Đường Tinh Khanh càng thêm bất an hơn.
Đường Tinh Khanh quyết định phải chủ động tấn công, cô định tìm La Vinh Hiển để nhờ anh ta giúp đỡ, càng nhiều người tìm sẽ tìm được sớm hơn.
Đường Tinh Khanh nói với Đường Ngũ Tuấn, “Tuấn ở nhà một mình được không? Mẹ phải đi gặp một người quan trọng.”
Đường Ngũ Tuấn đoán được ngay ra suy nghĩ của mẹ mình, tuy cậu biết La Vinh Hiển không phải người xấu, nhưng cậu không muốn mẹ tiếp xúc nhiều với người đàn ông đó.
“Mẹ nhất định phải đi ạ?” Đường Ngũ Tuấn dò hỏi.
“Nhất định con à.” Đường Tinh Khanh vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của con trai, “Vì người đó có thể giúp chúng ta tìm được bố.”
Đường Ngũ Tuấn không thể không đồng ý, hơn nữa nghĩ lại thì đó cũng không phải việc gì xấu, mọi người không ở đây, cậu mới có thể đấu lại một trận với tên hacker kia.
Đường Ngũ Tuấn ngoan ngoãn gật đầu rồi hôn lên hai má Đường Tinh Khanh, vờ như bất đắc dĩ, “Vậy mẹ đi đi, mẹ phải chú ý an toàn đấy, đừng để người của bố nuôi bắt được.”
“Con yên tâm đi.” Đường Tinh Khanh đáp, lại hôn con trai một cái mới rời nhà.
Đường Tinh Khanh gọi cho La Vinh Hiển, La Vinh Hiển có vẻ rất bất ngờ. Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê.
Đường Tinh Khanh đến điểm hẹn trước, cô uống được nửa tách cà phê rồi mà La Vinh Hiển vẫn chưa tới.
Chẳng lẽ anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi?
Đường Tinh Khanh chán nản nằm bò lên bàn, La Vinh Hiển luôn là người đúng giờ, sao hôm nay lại trễ hẹn? Hay anh ta không muốn gặp cô?
“Xin lỗi em nhé Tinh Khanh, anh có chút việc bận nên đến muộn.”
Mùi nước hoa nhàn nhạt bay đến, Đường Tinh Khanh thấy La Vinh Hiển ngồi xuống đối diện mình.
Hôm nay anh ta mặc một bộ vest đen và sơ mi trắng cổ đứng, khuôn mặt trắng nõn nhưng đường nét gợi cảm, cằm cũng sạch sẽ, anh ta thả cúc cổ để lộ xương quai xanh, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng đẹp trai.
Tuy trước đây La Vinh Hiển cũng rất đẹp trai rồi, nhưng dường như hôm nay anh cố ý ăn mặc và chải chuốt.
“Anh Hiển à, việc bận mà anh bảo là chải chuốt đó hả?” Đường Tinh Khanh cười.
La Vinh Hiển ngắm nhìn Đường Tinh Khanh say đắm, một lúc lâu sau mới lúng túng đáp, “Em vẫn thông minh như trước.”
Anh ta giải thích thêm, “Gần đây công ty bận quá, rất nhiều việc đều do anh quyết định nên mấy ngày nay không nghỉ ngơi rồi, trước khi ra ngoài, soi gương thấy bản thân y như lão ăn mày, cứ để vậy mà đến gặp em thì đâu có được.”
“Ôi, em xin lỗi, anh bận như vậy mà em còn gọi anh ra đây.”
La Vinh Hiển lắc đầu, “Sao em từ Mỹ về mà vẫn khách sáo thế, haha, thật ra anh luôn muốn gặp em. Nhưng anh sợ mình sẽ làm phiền em nên đành kiềm chế.”
Đường Tinh Khanh dịu dàng đáp, “Không đâu ạ, anh Hiển luôn quan tâm chăm sóc em mà.”
Hai người nhớ lại những chuyện trước kia, vừa thấy xấu hổ, vừa thấy chua xót, nhưng cũng rất hoài niệm.
La Vinh Hiển nói, “Chuyện năm đó, anh ý thức được mình chỉ khiến em thêm khổ đau nên mới biến mất, anh xin lỗi…”
Đường Tinh Khanh cười, “Không đâu anh, anh không biết khi em đã vui thế nào khi nghe tin anh còn sống đâu. Sao năm đó anh không nói gì với em?”
“Sau chuyện đó, anh không ngừng tìm em nhưng đều không có tin tức, mãi sau mới biết em đã ra nước ngoài. Sáu năm qua, anh vẫn luôn nhớ đến em…” Ánh mắt La Vinh Hiển dịu dàng, nhưng điều đó càng khiến Đường Tinh Khanh thêm áy náy.
Mục đích cô tới đây không phải vì ôn chuyện mà là muốn nhờ vả La Vinh Hiển. Ánh mắt tràn đầy tình yêu của anh ta khiến cô không biết phải làm sao, cũng không biết phải mở lời thế nào.
Cô làm như vậy là không công bằng với La Vinh Hiển.
La Vinh Hiển cho rằng biểu hiện của mình quá nồng nhiệt khiến Đường Tinh Khanh xấu hổ, anh ta bèn nói sang chuyện khác, “Sáu năm qua em sống thế nào? Bé con vẫn khỏe chứ?”
Đường Tinh Khanh kể lại chuyện đã qua, hai người biết chuyện đối phương đã từng trải qua thì xúc động không thôi.
“Vậy gần đây thì sao? Em lại dính lấy tên Đông Phùng Lưu đó à? Chắc em đến tìm anh cũng không phải chỉ để ôn chuyện cũ, em có tâm sự gì phải không?”
Đường Tinh Khanh thở phào, rốt cuộc cũng nhắc đến chuyện này rồi. Tuy cô áy náy nhưng vẫn nói ra, “Em cần anh giúp.”
La Vinh Hiển gật đầu, anh ta chưa từng từ chối Đường Tinh Khanh một lần nào.
“Em muốn nhờ anh giúp em tìm Đông Phùng Lưu.” Đường Tinh Khanh nhìn chằm chằm La Vinh Hiển, nói ra câu này xong, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lời cầu xin này quá vô lý, ai cũng có thể nhận ra tình yêu của La Vinh Hiển dành cho Đường Tinh Khanh, anh ta không muốn chỉ là một người anh trai.
La Vinh Hiển hơi nhíu mày một chút rồi lại bình thường trở lại, “Ồ, không phải hắn ta đang nằm viện sao?”
“Sao anh biết?”
“Dù gì thì hắn cũng là đối thủ của anh kia mà, à, anh nói là trên phương diện kinh doanh nhé. Nên đương nhiên cũng biết một chút về hắn ta. Em tìm hắn làm gì?”
“Doãn Thu Ngọc như quả bom nổ chậm bên người Đông Phùng Lưu, mà Tuấn muốn gặp bố nữa.” Đường Tinh Khanh nói ra lý do của mình, giống như những gì cô đã nói với Phương Minh.