CHƯƠNG 313: BẮT CÓC THẬT
“Tạm biệt.”
Trêu chọc Nam Cường Thịnh thành công, Đường Tinh Khanh rời đi với tâm trạng rất vui vẻ, cô quăng bọc rác vào thùng rác góc tường rồi ra khỏi bệnh viện, đột nhiên cô nghĩ tới một vấn đề quan trọng.
Cô trốn Tịch Song tới đây, còn không biết Đường Ngũ Tuấn ở nhà thế nào, cũng không biết Tịch Song sẽ cảm thấy thế nào khi biết cô trốn đi tìm Đông Phùng Lưu, quan trọng nhất là sau khi cô trở về sẽ phải đối diện với chuyện gì, Tịch Song có thả cô ra nữa không?
Nghĩ tới chuyện Đông Phùng Lưu đang nằm viện, sống chết chưa rõ, cũng không biết khi nào anh sẽ tỉnh lại, tâm trạng vui vẻ vừa rồi bỗng tan biến, lòng cô nặng nề như có tảng đá đè xuống.
Nhà của Tịch Song tuyệt đối không thể trở về, với hiểu biết nhiều năm của Đường Tinh Khanh, Tịch Song là người vô cùng nguyên tắc, chuyện anh ta không cho phép thì không được làm, điểm này có thể nói là cố chấp.
Nhưng Đường Tinh Khanh nếu không trở về, Đường Ngũ Tuấn phải làm sao, cô đi đâu được bây giờ?
Tịch Song có lẽ sẽ tức giận với chuyện cô đi thăm Đông Phùng Lưu, nhưng sẽ không liên lụy gì tới Đường Ngũ Tuấn, huống hồ chi thằng bé là con nuôi của anh ta, Đường Ngũ Tuấn ở bên đó có lẽ không sao đâu nhỉ?
Đường Tinh Khanh vừa đi vừa xoắn xuýt, suy nghĩ giờ nên đi đâu
Chìm trong dòng suy nghĩ, Đường Tinh Khanh không hề chú ý tới một chiếc xe đang chạy tới từ đằng sau, cũng không chút đề phòng khi chiếc xe đó đột ngột dừng lại bên cạnh cô.
Tới khi Đường Tinh Khanh phản ứng lại thì đã bị hai người mặc áo đen bắt vào xe.
Lại bắt cóc à??
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Đường Tinh Khanh, sau đó cô lại nghĩ, chẳng lẽ Tịch Song lại dùng cách này bắt cô trở về?
Cũng là ở gần bệnh viện, cùng vào ban đêm, cũng là chiếc xe màu đen và hai người áo đen, Đường Tinh Khanh vô thức nghi ngờ đây là sắp xếp của Tịch Song.
Nhưng nếu vậy thì đây đã làn thứ hai rồi, sao bọn họ không thể dùng cách nhẹ nhàng hơn đưa cô về? Có hai vệ sĩ canh chừng, cô chắc chắn không trốn nổi.
Đường Tinh Khanh không phải là con ngốc, cô sẽ không phản kháng vô nghĩa, làm gì phải dùng kiểu bắt cóc này để đưa cô về hả?
Hơn nữa mấy tên vệ sĩ lần này còn thô bạo hơn lần trước.
Cánh tay cô vô cùng đau đớn, hai người kia bắt lấy cô một cách mạnh bạo, hầu như kéo lê cô rồi quăng lên xe, việc đầu tiên khi lên xe là bịt miệng cô lại, còn trói tay chân cô, sau đó còn trùm lên đầu cô một cái bao màu đen.
“…”
Trước mắt Đường Tinh Khanh trở nên tối đen, lúc này cô triệt để cạn lời, làm gì phải như vậy? Lần này còn chơi kiểu trùm đầu à, chẳng lẽ lần trước diễn chưa đủ chuyên nghiệp nên lần này quyết làm tới cùng à?
Rốt cuộc đây là lệnh của Tịch Song hay là do đám người này tự ý chơi ác, Đường Tinh Khanh thật sự không hiểu.
Nhưng Đường Tinh Khanh không nghĩ tới, chuyện lần trước nay đã thành sự thật.
Cũng có nghĩa là, lần trước cô nghĩ cô bị bắt cóc, nhưng lại không phải, chỉ là Tịch Song “mời” cô về mà thôi.
Còn lần này, Đường Tinh Khanh cảm thấy rất khó chịu, và nó đúng là bắt cóc…
Ở một nơi gần đó, người của Tịch Song đang ngồi trên xe chờ Đường Tinh Khanh, khi Đường Tinh Khanh đi ra, bọn họ cũng nhận được tin, ánh mắt vẫn luôn nhìn về hướng cô đi tới.
Nhưng ai cũng không ngờ tới, xe bọn họ còn chưa di chuyển thì một chiếc xe chờ đợi từ lâu đã chạy tới bên cạnh Đường Tinh Khanh, có hai người nhảy xuống xe rất nhanh đã bắt Đường Tinh Khanh lên xe.
Hành động lưu loát như thế thật là người trong nghề.
Thấy cảnh này, người của Tịch Song lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, họ bình tĩnh lái xe đuổi theo, trước khi nhận được lệnh của Tịch Song thì họ sẽ cố gắng không rút dây động rừng.
Một người khác lập tức gọi điện cho Tịch Song.
Ở biệt thự của Tịch Song trong thành phố.
“Mày nói cái gì?” Đường Tinh Khanh bị bắt cóc?” Tịch Song vừa nhấc điện thoại liền nghe đàn em báo cáo tình hình, hắn kích động tới mức đứng bật dậy, giọng đầy giận dữ.
Sau khi xác nhận lại một lần nữa, mặt Tịch Song tối sầm lại đầy đáng sợ, hắn bắt đầu đi qua đi lại căn phòng, tay cầm điện thoại nói cực nhanh: “Tụi mày biết cô ấy đang ở đâu không?”
“Biết, tụi em đang đi theo chiếc xe đó….” Đầu bên kia trả lời.
Nghe xong lời này, Tịch Song mới yên tâm lại một chút, hắn bình tĩnh lại ra lệnh: “Làm tốt lắm, giờ tụi mày cứ yên lặng đi theo, đừng rút dây động rừng! Sau đó tụi mày báo địa chỉ cho tao, giờ tao sẽ qua đó ngay! Giữ liên lạc, có tin gì lập tức báo lại!”
“Vâng! Thưa đại ca!” Đầu bên kia đáp với giọng hùng hồn.
Sắp xếp xong mọi chuyện, Tịch Song mặc áo khoác, tay cầm điện thoại chạy vụt ra khỏi nhà.
Đường Ngũ Tuấn nghe thấy tiếng xe bèn thò đầu từ trong phòng ta, ánh mắt đầy nguy hiểm.
Cậu không biết chuyện gì xả ra, nhưng rất nhanh cậu sẽ biết thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!