Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

CHƯƠNG 305. BẮN LÉN TỊCH SONG

Bàn tay Đường Ngũ Tuấn đặt bên eo Đường Tinh Khanh đột nhiên véo cô một cái, Đường Ngũ Tuấn thì thầm bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Con cầm chân bố nuôi, mẹ tìm cơ hội chạy đi thăm bố nhé!”

Nói rồi Đường Ngũ Tuấn làm như không có gì, vùng khỏi vòng tay của Đường Tinh Khanh, nhìn về phía cô, nói bằng giọng nghiêm túc chân thành, “Đấy là mẹ hứa với Ngũ Tuấn đó, không được nuốt lời, ngoắc tay nào.”

Nói rồi, Đường Ngũ Tuấn đưa tay ra như đang muốn ngoắc tay với Đường Tinh Khanh.

Đường Tinh Khanh bị Đường Ngũ Tuấn xoay cho ngơ ngác, nhìn thấy cậu bé cười như thể vừa nãy không có chuyện gì xảy ra, cũng bất giác tỉnh táo lại, vô thức đưa tay ra ngoắc tay với Đường Ngũ Tuấn.

Nhưng mà, trong tình huống không ai ngờ đến, sau khi Đường Ngũ Tuấn ngoắc tay với Đường Tinh Khanh, một tay khác vụt đưa lên bằng tốc độ sét đánh khiến mọi người không kịp phản ứng, mũi kim trên đồng hồ của cậu bé ngắm thẳng về phía Tịch Song, bắn ra.

Tịch Song vốn rất yên tâm đi về phía Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn, cho nên động tác của Đường Ngũ Tuấn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tịch Song, lúc Tịch Song phản ứng lại thì cổ tay đã cảm thấy nhức nhức, sau đó… Tịch Song đã không cảm thấy gì nữa.

“Rầm” một tiếng, Tịch Song ngã nhào xuống đất, chỉ trong nháy mắt hắn ta đã hôn mê.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, ngoại trừ bản thân Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh và Tịch Song hoàn toàn không kịp phản ứng.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tịch Song ngã xuống, trong nháy mắt Đường Tinh Khanh sực tỉnh, cô kinh ngạc nhìn Đường Ngũ Tuấn, “Ngũ Tuấn! Con biết con đang làm gì không hả?”

“Mẹ đợi một chút!” Đường Ngũ Tuấn nghiêm mặt, sau khi làm xong hết tất cả mới vội vàng chuồi khỏi vòng tay của Đường Tinh Khanh, chạy đến trước mặt xem xét tình trạng của Tịch Song, thấy Tịch Song thực sự đã mất ý thức mới yên tâm.

Đường Ngũ Tuấn ngẩng lên nhìn Đường Tinh Khanh, giọng nói thúc giục đầy gấp gáp: “Mẹ mau đi đi, ở đây đã có con ứng phó, mẹ mau đến bệnh viện thăm bố đi.”

Chuyện xảy đến quá đột ngột, tuy Đường Tinh Khanh biết rằng Đường Ngũ Tuấn sẽ không làm hại Tịch Song, kim trong đồng hồ không có độc nhưng cô vẫn không kìm được mà chất vấn: “Nhưng đó là bố nuôi của con…”

Đường Tinh Khanh đang lo lắng sau khi Tịch Song tỉnh dậy biết được Đường Ngũ Tuấn bắn lén mình sẽ tức giận.

“Bố nuôi không sao! Mẹ mau đi đi! Đợi lát nữa bị phát hiện là không kịp đâu!” Đường Ngũ Tuấn thúc giục bằng giọng vô cùng nghiêm khắc, cậu bé nhìn về phía Đường Tinh Khanh với vẻ không cho cô từ chối, “Mẹ, bây giờ bố đang nguy kịch trong viện! Mẹ không đi gặp bố lần cuối là sau này không còn cơ hội nữa đâu.”

Lúc này Đường Tinh Khanh mới phát hiện ra con trai mình ngầu vô cùng, cho dù mới năm tuổi nhưng gương mặt nghiêm nghị đó lại khác hẳn với người thường. Nghĩ đến thằng bé mới từng này tuổi mà có trách nhiệm như vậy, sau này nhất định sẽ trở thành một người đàn ông tốt!

Đường Ngũ Tuấn thấy Đường Tinh Khanh còn quay lại nhìn mình liền xua tay ý bảo cô nhanh đi đi, Đường Tinh Khanh nhìn thấy vậy cuối cùng không nhịn được quay lại lo lắng hỏi: “Hay là con đi cùng với mẹ đi, bằng không lúc bố nuôi con tỉnh lại sẽ tức giận đó.”

Đường Ngũ Tuấn kiên quyết lắc đầu, cậu rất nghiêm túc, vẻ mặt rất đứng đắn, “Không, con không thể đi được, một mình mẹ đi thuận tiện hơn, nếu như dẫn theo cả con ngược lại sẽ thành gánh nặng. Huống hồ, con còn có chuyện phải làm, nếu như lát nữa có người bước vào phát hiện bố nuôi đang nằm trên đất, nhất định sẽ nghi ngờ, đến lúc đó mẹ đi bao xa cũng sẽ bị bắt lại!”

“Nhưng con không muốn nhìn thấy mặt bố con lần cuối sao?”” Đường Tinh Khanh không nhịn được hỏi.

“Không sao.” Đường Ngũ Tuấn hít một hơi thật sâu, vỗ vai Đường Tinh Khanh như thể người lớn, kiên định nói: “Con có rất nhiều cách để gặp được bố, nhưng mẹ thì nhất định phải đi gặp bố! Biết chưa!”

“…Được!” Đường Ngũ Tuấn bị thuyết phục bởi dáng vẻ người lớn của Đường Ngũ Tuấn.

Đường Tinh Khanh gật đầu, Đường Ngũ Tuấn lại giục, “Mẹ mau đi đi! Một phút một giây bây giờ cũng quan trọng, mẹ còn lề mề nữa là không đi được đâu!”

Đường Tinh Khanh thấy mình không đưa con trai đi được, chỉ đành nói với vẻ nặng nề: “Con cẩn thận nhé!”

Sau đó nghiến răng quay lưng bước đi!

Để ngăn mình mềm lòng quay đầu lại, Đường Tinh Khanh bước thật nhanh, nhanh chóng đi đến cửa sau mà Đường Ngũ Tuấn nói, sau đó mở cửa lén lút chạy ra ngoài.

Ra đến cửa sau, Đường Tinh Khanh mới biết tại sao Đường Ngũ Tuấn lại nói rằng dẫn theo cả cậu bé đi thì không tiện bởi vì Đường Tinh Khanh phải leo qua tường, nếu như dẫn cả Đường Ngũ Tuấn đi thì phải mất công đưa nó ra ngoài, đến đó Tịch Song ngất trên đất cũng sẽ bị người khác phát hiện ra.

Đây là lần đầu tiên Đường Tinh Khanh bị sự trầm tĩnh và thông thái của Đường Ngũ Tuấn thuyết phục, cô thật sự có một đứa con trai thiên tài.

Không nói nhiều, Đường Tinh Khanh vất vả mới trèo ra ngoài được, chật vật vẫy một chiếc xe taxi, Đường Tinh Khanh chỉ nói một câu “đến bệnh viện” chiếc xe liền phóng vụt đi.

Nhìn cảnh tượng nhanh chóng lướt qua ngoài cửa xe, trong lòng lẫn lộn đủ cảm xúc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!