CHƯƠNG 300. THẾ MÀ CHƯA CHẾT.
Đặt tay lên lưng con, vỗ về nhẹ nhàng, cô đang định dỗ Đường Ngũ Tuấn ngủ.
Đường Ngũ Tuấn được cô vỗ về cảm thấy rất dễ chịu, nhắm mắt lại một lúc lại mở mắt ra nhìn Đường Tinh Khanh hỏi, “Mẹ, nếu như mẹ nhớ bố có thể đi về lúc nào cũng được.”
Đường Tinh Khanh không dễ gì mới dỗ được cậu bé nhắm mắt, lúc này lại mở mắt ra nói chuyện, nhất thời bực tức, Đường Tinh Khanh nói lẫy: “Được rồi, con nít con nôi lo nhiều thế làm gì, mau mau ngủ đi, bằng không đêm nay con đừng hòng ngủ!”
Nghe thấy câu nói mang theo ý uy hiếp của Đường Tinh Khanh, Đường Ngũ Tuấn mới hậm hực nhắm mắt lại, không bao lâu sau liền vang lên nhịp thở đều đều của cậu bé.
Mãi cho đến khi Đường Ngũ Tuấn ngủ rồi, Đường Tinh Khanh mới thôi không vỗ nữa, ngẩng đầu nhìn sững vào trần nhà, đồng thời cũng cười khổ trong lòng.
Chắc chắn Đường Ngũ Tuấn không biết, bây giờ bố nó đang nằm trong bệnh viện, sống chết không rõ.
Hơn nữa lúc này mà nó còn ngây thơ nghĩ rằng muốn về là về được… nghĩ đến đó tim Đường Tinh Khanh lại nhói đau, Đông Phùng Lưu chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?
…
Ngày hôm sau, Đường Tinh Khanh dậy từ sớm, mà Đường Ngũ Tuấn vẫn còn đang ngủ say, Đường Tinh Khanh không nỡ đánh thức thằng bé đành nhẹ nhàng bò xuống giường, mặc quần áo rửa mặt đánh răng rồi xuống nhà.
Nhìn thấy Tịch Song ngồi ăn sáng dưới tầng một, Đường Tinh Khanh không nhịn được tò mò mà đi đến hỏi tình hình của Đông Phùng Lưu.
Dường như Tịch Song không ngờ đến Đường Tinh Khanh sẽ dậy sớm như vậy, lúc nhìn thấy cô còn có chút sững sờ, sau đó giơ tay gọi thuộc hạ đến.
Tịch Song nhìn Đường Tinh Khanh cười nói, “Sao ngủ ít thế, tối hôm qua em thức muộn như thế, hẳn là rất mệt mới phải.”
Đường Tinh Khanh không có tâm trạng lo nhiều như thế, cô ngồi xuống bàn ăn, lắc đầu với Tịch Song, giọng điệu không để ý nói: “Tôi không sao, nói gì thì nói chuyện của Đông Phùng Lưu sao rồi? Lâu như thế nên có tin tức rồi chứ?”
Tịch Song cầm lấy miếng bánh mỳ, tuy trong lòng không vui nhưng vẫn không tỏ ra ngoài mặt, “Không sao, cuộc phẫu thuật của Đông Phùng Lưu đã xong rồi, hắn ta không chết được.”
“Chỉ thế thôi à?” Đường Tinh Khanh nhìn Tịch Song với vẻ không hiểu, truy hỏi: “Có thể kỹ càng hơn một chút được không, ví dụ bệnh tình của Đông Phùng Lưu thế nào rồi, lần tái phát này có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của anh ấy không?”
Vì chuyện này mà tối hôm qua Đường Tinh Khanh cả đêm không ngủ ngon, thế nên sáng nay mới dậy sớm như vậy.
Đối diện với câu hỏi của Đường Tinh Khanh, Tịch Song tỏ vẻ không liên quan nói, “Anh làm sao mà biết được, anh chỉ biết hắn ta vẫn chưa chết, còn những cái khác anh không biết.”
Giọng điệu của anh ta đầy khinh thường.
Đường Tinh Khanh âm thầm thở dài, cô biết mối thù giữa Đông Phùng Lưu và Tịch Song, thế nên cô không thể phê phán thái độ của Tịch Song được.
Đường Tinh Khanh không yên tâm đứng dậy, nói với Tịch Song: “Tịch Song, tôi vẫn phải đến bệnh viện một chuyến xem thế nào, nếu như không tận mắt nhìn thấy anh ấy không sao thì tôi không yên tâm.”
Nói rồi cô sải bước đi về phía cửa.
“Em từ từ đã!” Nhìn thấy hành động của Đường Tinh Khanh, Tịch Song bỏ luôn cả bữa sáng, vội vàng lên tiếng ngăn cô lại, “Em quay lại đây, anh nói cho em tình hình chi tiết được không?”
Nghe thấy Tịch Song nói vậy, Đường Tinh Khanh mới dừng lại, cô quay sang hỏi với vẻ không tin tưởng lắm, “Anh nói thật chứ?”
“Ừ.” Tịch Song cố nén buồn bực, nghiêm mặt nói với Đường Tinh Khanh: “Quay lại, ăn sáng trước đã.”
Đường Tinh Khanh chỉ đành nghe lời Tịch Song quay về bên bàn ăn, cô cầm một miếng bánh mình lên ăn hết, uống một ngụm sữa rồi quay ra nói với Tịch Song: “Tôi ăn xong rồi, anh nói đi.”
Tịch Song cũng đã ăn xong nhưng nhìn thấy Đường Tinh Khanh chỉ ăn một chút như thế liền bất mãn nói: “Em mới ăn có một chút, ăn thêm chút nữa đi, em cứ ăn, anh sẽ nói cho em nghe.”
“…Được rồi.” Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ cầm một miếng bánh mì lên, chấm sữa sau đó cắn một miếng, lúng búng nõi với Tịch Song, “Tôi đang ăn đây, anh mau nói đi.”
Thấy Đường Tinh Khanh quan tâm đến chuyện của Đông Phùng Lưu như vậy, trong lòng Tịch Song cực kỳ không vui, anh ta không hiểu tại sao chuyện lần này không lấy quách cái mạng của Đông Phùng Lưu đi cho rồi, không phải là cục máu đông trong não đang uy hiếp đến tính mạng của hắn ta sao?
Xem ra cái số của tên Đông Phùng Lưu vẫn còn vượng lắm, tai nạn giao thông sáu năm trước không chết, di chứng của sáu năm sau cũng không hành hắn ta chết được! Tịch Song hắn nên đố kị hay không đây?
Tịch Song giấu sự bất mãn trong lòng, khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói với Đường Tinh Khanh, “Sáng sớm ngày hôm nay Đông Phùng Lưu đã thoát khỏi nguy hiểm, quả thật là vẫn còn sống, bây giờ đã được chuyển vào phòng hồi sức cấp cứu ròi. Vừa nãy anh vừa mới được tin đúng là như thế, bây giờ em vừa lòng chưa?”
Nghe được Tịch Song nói, trái tim lơ lửng cả đêm của Đường Tinh Khanh cuối cùng cũng đã yên tâm lại, ngay cả ăn cũng thấy ngon hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!