CHƯƠNG 268: TINH KHANH, Ở BÊN ANH NHÉ
Tịch Song cười xoa đầu Đường Ngũ Tuấn, vui mừng nói: “Ngũ Tuấn như vậy gọi là hiểu chuyện, em nên khen thằng bé mới phải.”
Đường Ngũ Tuấn được Tịch Song xoa đầu đắc ý cười, tán dương lời của Tịch Song.
Đường Tinh Khanh bộ dạng không chịu nổi, ngước mắt lên trời, sau đó cô còn nói thêm: “Anh ăn cơm trước đi, tôi vào phòng thay đồ đã.”
“Ừ.” Tịch Song thong dong bình tĩnh bưng bát lên bắt đầu ăn, Đường Ngũ Tuấn an vị ở bên vừa nhìn hắn ăn, chốc chốc lại nói mấy câu.
Thấy vậy, Đường Tinh Khanh yên tâm trở về phòng.
Mặc kệ ngày hôm nay Tịch Song vì cái gì mà đến, nhưng bây giờ nói chuyện cũng đã tự nhiên như khi ở Mỹ, cô cũng không có lý do gì để từ chối Tịch Song đến.
Đường Tinh Khanh trở về phòng thay đồ ở nhà, còn ở trong phòng đi lại một hồi, mới quyết định đi ra ngoài, kết quả vừa đi tới hành lang, lại kinh ngạc thấy Tịch Song đang đi tới.
“Tịch Song, anh…” Đường Tinh Khanh có chút kinh ngạc, anh không đi ăn cơm cho tử tế đi còn tới đây làm gì?
Tịch Song cười thản nhiên, hắn nói với Đường Tinh Khanh: “Tinh Khanh, anh có chuyện muốn thương lượng với em, vào phòng trước rồi nói.”
“Được rồi…” Mặc dù trong lòng có dự cảm chẳng lành, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn dẫn Tịch Song vào phòng, sau đó hỏi hắn: “Hôm nay anh đến đây có chuyện gì vậy?”
Đường Tinh Khanh không tin Tịch Song sẽ vô duyên vô cớ chạy đến nhà cô, lại vô duyên vô cớ tách Đường Ngũ Tuấn ra nói có việc phải thương lượng.
Thấy Đường Tinh Khanh hỏi như vậy, Tịch Song không thể làm gì khác hơn là nói sự thẳng mọi chuyện: “Là như vậy, anh muốn đưa Ngũ Tuấn và em về chỗ anh ở.”
“Tại sao chứ?” Chuyện xảy ra quá đột ngột, Đường Tinh Khanh có chút không phản ứng kịp, cô kinh ngạc nhìn Tịch Song, như không tin được vào những gì hắn nói.
Vì sao đang yên lành lại phải chuyển đến chỗ hắn ở chứ.
Ngược lại với sự khiếp sợ của Đường Tinh Khanh, Tịch Song lại biểu hiện bình tĩnh hơn, hắn nheo mắt nhìn Đường Tinh Khanh, giọng nói mang theo kinh ngạc hỏi: “Không phải em đã nói, đợi đến khi tìm được Ngũ Tuấn sẽ về Mỹ sao, theo anh được biết, hôm qua em đã tìm được thằng bé. Anh thấy em cũng không có ý định về Mỹ, nên cho rằng chi bằng hai mẹ con em đến chỗ anh ở, chúng ta cũng dễ chăm sóc nhau hơn.”
Nói thì nói vậy, nhưng…
Nghĩ đến yêu cầu của Đường Ngũ Tuấn, cô lại không thể đi, Đường Ngũ Tuấn nói, muốn cô và Đông Phùng Lưu làm hòa, tuy Đường Tinh Khanh rất không muốn như vậy, nhưng làm ra vẻ một chút để Đường Ngũ Tuấn thấy thì vẫn có thể.
Đang nghĩ ngợi làm sao mở miệng từ chối lời mời của Tịch Song, Tịch Song lại mở miệng lần nữa: “Không phải em định nói với anh, trong khoảng thời gian ở trong nước này, em đã thích Đông Phùng Lưu rồi chứ?”
Nghe vậy, Đường Tinh Khanh hít một ngụm khí lạnh, cô có chút không tin được nhìn về phía Tịch Song.
Lời Tịch Song nói có vẻ như đùa, nhưng phần lớn là đang uy hiếp cô, nếu cô từ chối Tịch Song, điều này chứng tỏ trong lòng cô có Đông Phùng Lưu, nên mới không chịu đi với hắn.
Nhưng nếu cô không từ chối… Sau này e là sẽ vĩnh viễn rời xa Đông Phùng Lưu rồi, với sự hiểu biết về Tịch Song của cô, hắn hận Đông Phùng Lưu như vậy, chắc chắn sẽ không cho phép bản thân tiếp xúc với Đông Phùng Lưu thêm lần nữa.
Sau này, Đường Tinh Khanh lại rơi vào tình thế khó xử.
Thấy Đường Tinh Khanh im lặng, Tịch Song hơi giễu cợt mở miệng nói: “Tinh Khanh, không phải em bị anh nói trúng rồi chứ? Em thích Đông Phùng Lưu rồi ư? Không phải em đã nói… Người mà em hận nhất là hắn sao?”
“…” Đường Tinh Khanh cắn chặt môi dưới, cô còn đang do dự nên đồng ý lời của Tịch Song hay không.
Kỳ thực Tịch Song nói cũng có lý, nàng vì sao không rời khỏi đây chứ, chẳng phải đã nói là tìm được con trai thì sẽ lập tức rời khỏi Đông Phùng Lưu sao? Mặc dù có yêu cầu của Đường Ngũ Tuấn, nhưng trong lòng cô cũng hiểu, bản thân không thể ở bên Đông Phùng Lưu.
Trừ khi là kiếp sau.
Nếu cô cứ như vậy mà đồng ý với yêu cầu của Tịch Song thì lại có vẻ cô rất…
Đường Tinh Khanh đang do dự, đột nhiên đầu óc thông suốt, cô bỗng nhớ đến chuyện bản thân đang suy nghĩ chiều này, không phải cô một mực muốn, muốn tìm cách bảo vệ Đường Ngũ Tuấn sao, vừa hay Tịch Song tới, còn đưa ra điều kiện như vậy, không phải là ném phao cho người sắp chết đuối sao!
Nghĩ tới đây, tinh thần Đường Tinh Khanh lập tức chấn động, nhưng lập tức lại nghĩ đến Đường Ngũ Tuấn đã đi, cô còn ở bên Đông Phùng Lưu làm cái gì chứ? Diễn kịch cho ai xem đây?
Lập tức, Đường Tinh Khanh quyết tâm, kiên quyết nói với Tịch Song: “Được, tôi đồng ý với, tôi và Đường Ngũ Tuấn sẽ đến chỗ anh ở.”
Nghe thấy lời Đường Tinh Khanh nói, Tịch Song nở nụ cười vui vẻ, hắn lập tức nói: “Nếu đã như vậy, lát nữa thu dọn đồ đạc tối nay chuyển đi luôn đi.”
“Hả, nhanh vậy sao?” Đường Tinh Khanh kinh ngạc, cô vốn định nói tin này cho Đông Phùng Lưu, mặc dù giữa hai người có nhiều bất hòa nhưng lúc rời đi, vẫn nên nói câu từ biệt.
Tịch Song vì phòng ngừa đêm dài lắm mộng, hắn nói chuyện như lẽ đương nhiên: “Ừ, dù sao hai người cũng không có hành lý gì, hôm nay vừa hay rảnh rỗi, cứ dọn dẹp qua loa rồi đi luôn đi, cũng đỡ ngày mai anh phải đến nữa.”
“Được rồi…” Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Thực ra Tịch Song nói cũng có lý, cô lại càng không có lý do từ chối, nghĩ lại, kỳ thực cần gì phải nói lời từ biệt đàng hoàng với Đông Phùng Lưu chứ? Nói không chừng khi nói rõ chuyện với anh, anh sẽ không để cô đi.
Cái tên ngang ngược khốn kiếp Đông Phùng Lưu kia nào có quan tâm nhiều như vậy, nhất định sẽ bất chấp tất cả, ép cô ở lại bên mình, đến lúc đó anh và Tịch Song đối mặt đấu với nhau, khẳng định lại là một cảnh tượng khác. Vừa nghĩ như thế, Đường Tinh Khanh từ bỏ ý định tạm biệt Đông Phùng Lưu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!