CHƯƠNG 230: ĐẤU VỚI MẸ TÔI, TÌM ĐƯỜNG CHẾT HẢ
“Ừm… Trẻ con đúng là dễ dạy.” Đường Tinh Khanh hài lòng gật đầu, trên mặt lại nở nụ cười đẹp như hoa.
Đã lâu cô không được cùng cậu con trai cục cưng nói chuyện như vậy, quả thực rất nhớ cảm giác được ở bên cạnh thằng bé, cô muốn cướp thằng bé về biết bao, cả đời giữu nó bên cạnh mình không để ai cướp mất.
Nghĩ tới đây, Đường Tinh Khanh vừa định hỏi tình hình của anh, Đường Ngũ Tuấn lại như muốn tranh công nở nụ cười dương dương tự đắc, khuôn mặt đầy nghịch ngợm nói: “Vậy nên, con đã sớm dùng hành động thực tế phản kích lại cô ta, con tin không lâu nữa, cô ta sẽ hối hận vì đã đối xử với mẹ như vậy.”
Câu nói này của Đường Ngũ Tuấn đã thu hút sự chú ý của Đường Tinh Khanh, cô không khỏi tò mò hỏi: “Con đã làm gì rồi?”
“He he…” Đường Ngũ Tuấn cười đầy gian trá, mỗi lần thắng bé lộ ra biểu cảm này, chứng tỏ sẽ có người gặp xui xẻo, Đường Ngũ Tuấn giả vờ thần bí nói: “Ngày mai mẹ sẽ biết, hừ, nếu đã có kẻ dám bắt nạt mẹ, chí ít cũng phải hỏi xem con trai của người ta là ai chứ!”
Đường Tinh Khanh bị dáng vẻ tinh quái của Đường Ngũ Tuấn chọc cười, nét mặt cô tràn đầy sự yêu thương nhìn cậu con trai cục cưng của mình, lắc đầu cười: “Đúng là chỉ có con thôi, đến lúc đó đừng kéo mẹ vào, cẩn thận cái mông của con đấy.”
“Sẽ không đâu, mẹ phải tin tưởng con trai của mẹ chứ.” Đường Ngũ Tuấn cười phá lên, Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ lắc đầu, cũng nở nụ cười theo cậu.
Về điểm này cậu con trai cục cưng của cô thật khiến người ta vừa yêu vừa hận, có lúc chỉ vì một chút không cẩn thận, mà rước họa vào thân.
Đường Tinh Khanh còn nhớ có một lần ở Mỹ, cậu chỉnh miệng cả một cô gái chuyên nói những câu thô tục sưng như cái xúc xích, sưng đến mức người ta về nhà người nhà cũng chẳng nhận ra, càng nghiêm trọng hơn là vài ngày sau người ta cũng chẳng ăn được cơm, chẳng uống được nước, đôi môi đó động vào cái gì đều đau như chết đi sống lại.
Sau đó Đường Tinh Thanh biết chuyện, nghiêm khắc dạy dỗ Đường Ngũ Tuấn một trận, trò chơi này gây họa lắm rồi đấy. Nhưng giáo huấn là giáo huấn, Đường Tinh Khanh cũng không quen biết cô gái ăn nói thô tục kia, huống hồ cô gái đó còn mắng cô, Đường Ngũ Tuấn tức giận mới ra mặt giúp đỡ cô.
Cho nên Đường Tinh Khanh vừa yêu lại không thể giận Đường Ngũ Tuấn, nhìn cậu con trai cục cưng hoạt bát đáng yêu trong video, tâm trạng Đường Tinh Khanh vô cùng tốt nói chuyện với cậu. Hai mẹ con lâu ngày không gặp, cũng có rất nhiều chuyện muốn nói.
Nói đến cuối cùng, Đường Tinh Khanh đột nhiên nghĩ ra chuyện mình muốn hỏi Đường Ngũ Tuấn, thế là cô nghiêm mặt nhìn cậu, ép hỏi: “Nói mau, rốt cuộc cha con đã giấu con đi đâu vậy, mẹ sẽ đi tìm con, con có biết mẹ đã bao lâu không ăn cơm con nấu rồi không? Con xem, bây giờ sắc mặt mẹ khó coi như vậy, một nửa nguyên nhân là do không được ăn đồ con nấu đây.”
Nhưng câu nói đe dọa và giả bộ đáng thương Đường Tinh Khanh đều đã dùng hết rồi, nào ngờ Đường Ngũ Tuấn nghe thấy câu này xong, liền giả bộ kinh ngạc “A” một tiếng, sau đó liền nhìn sang bên cạnh.
Thằng bé thất kinh nói với Đường Tinh Khanh: “Mẹ, bố sắp trở về rồi, con cúp máy trước đây, hẹn gặp lại mẹ!”
Tốc độ nói vô cùng nhanh, rồi tắt video cụp một cái, không còn nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của Đường Ngũ Tuấn trên màn hình nữa.
“…”
Đường Tinh Khanh mắt chữ A mồm chữ O nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc lâu, mới hận không dạy dỗ cậu tốt hơn mà oán hận: “Nhóc thối này, chờ mẹ tìm được con, nhất định sẽ nghiêm khắc giáo huấn con một trận!”
Cơn tức giận qua đi, Đường Tinh Khanh tỉnh táo lại, cô phát hiện trong lòng không còn khó chịu nữa.
Sao cô lại có thể hiểu lầm Đông Phùng Lưu như vậy được chứ, thì ra anh không phải loại người trong tưởng tượng của cô, cũng không biết Doãn Thu Ngọc dùng thủ đoạn gì, mới có thể giữ Đông Phùng Lưu lại bên cạnh cô ta, hại cô hiểu lầm Đông Phùng Lưu một lần như thế.
…
Ngày hôm sau.
Bởi vì trong công ty đều đang đồn thổi tin xấu về cô, Đường Tinh Khanh dứt khoát không đi làm, hơn nữa hôm qua cô đã quyết định, nếu Đông Phùng Lưu không trả lại sự trong sạch cho cô, cô sẽ không trở về làm việc!
Bởi vậy, Đường Tinh Khanh ngủ ở nhà đến khi trời sáng rõ mới rời giường, nguyên nhân cô dậy, chính là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Đường Tinh Khanh vươn tay từ trong chăn ra, mò lấy điện thoại di động trên bàn, sau đó cầm lấy điện thoại, dùng giọng điệu lười biếng nói: “Alo.”
Đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của cô bổng sửng sốt, một lúc sau mới hỏi: “Mới vừa tỉnh ngủ à?”
Đường Tinh Khanh nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc, lập tức như đuổi hết lũ sâu ngủ trong người đi, đầu óc Đường Tinh Khanh tỉnh táo hẳn ra hỏi: “Anh gọi điện cho tôi để làm gì?”
Đông Phùng Lưu ở đầu dây bên kia dường như đang xem tài liệu, Đường Tinh Khanh có thể nghe thấy tiếng giấy tờ lật giở.
Đông Phùng Lưu có chút không hài lòng nói: “Thư kí của mình không tới công ty làm việc, anh gọi điện thoại hỏi thăm một câu chẳng lẽ không được sao?”
Đương nhiên là có thể, nhưng…
Đường Tinh Khanh nhớ lại chuyện hôm qua, cô lại thấy không vui, tức giận nói: “Hôm qua người nào đó không tới công ty, tôi cũng không thèm gọi điện đâu.”
Nghe vậy, động tác lật giở văn kiện của Đông Phùng Lưu ngừng hẳn lại, giọng nói của anh mang theo một tia nhẫn nhịn: “Em còn dám cãi anh nữa à? Anh là ông chủ, em là nhân viên, dù ông chủ có làm gì, nhân viên đều phải thấy đó là đúng chứ.”
“Phải phải, anh là ông chủ, vậy anh cứ tiếp tục làm việc đi nha, tôi không quấy rầy anh nữa.” Đường Tinh Khanh không chịu được cách lý luận cấp trên cấp dưới của anh, tâm trạng không tốt muốn cúp máy.
“Đợi đã.” Đông Phùng Lưu ở đầu dây bên kia kêu lên.
“Lại sao nữa?” Đường Tinh Khanh chưa cúp máy là muốn nghe xem Đông Phùng Lưu còn muốn nói gì, nếu anh không nói rõ chuyện tin đồn xấu Doãn Thu Ngọc nói về cô, cô sẽ không thèm để ý đến tên khốn nạn này nữa.