A Tam đứng bên cạnh kỳ quái hỏi một câu: “Chị Khương, chả nhé chị còn là võ sĩ dùng dao à?”
“Không, thanh mã tấu này thân thẳng, còn dao găm lưỡi sẽ vuông.” Khương Mạn lắc đầu, “Nếu là kiếm của võ sĩ sẽ có độ cong nhất định, dao găm bén nhọn, hai cái khác nhau hoàn toàn.”
Cư dân mạng như bừng tỉnh mộng.
(Vừa học được kiến thức mới! lúc nãy tôi cũng tưởng là kiếm của Samurai, vẫn còn đang băn khoăn?)
(Hoá ra Bạc thần đem mã tấu và phi tiêu, đây là chuẩn bị cho bộ phim nào à? cho phim điện ảnh hay phim truyền hình?)
(Tôi gấp lắm rồi, Bạc thần mau lộ chút manh mối đi!)
Mã tấu còn chưa khai bao, Khương Mạn cảm thấy rất tiếc, cây mã tấu này thực sự rất tốt.
“Đem theo phi tiêu đi, mã tấu còn chưa khai bao thì bỏ đi, chúng ta lên núi trước.”
“Được.”
Hai người bước về hướng núi, hình như định lên núi tìm đồ ăn. Trên núi đường rất khó đi, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên lại làm như chả có gì, giống như đi trên đường bằng vậy, còn đội PD thở không ra hơi, nhọc nhằn vô cùng.
“Hai vị ơi……Chậm, chậm chút…..”
A Tam sắp đứt hơi: “Không được rồi……Thật, thật sự không leo nổi nữa đâu……”
“Sức khỏe mọi người kém quá.” Khương Mạn lắc đầu: “Nhìn là biết ít khi vận động, núi cũng đâu có cao, mọi người kém quá.”
Bạc Hạc Hiên cũng thêm vào một câu: “Thật sự yếu đuối.”
Nhóm PD: Đau lòng quá bạn ơi!
Các khách mời khác cùng lắm ở lại thôn đi loanh quanh, nào giống hai người này đi chinh phục ngọn núi 100 nghìn mét.
“Đổi thiết bị đi.” Bạc Hạc Hiên nói: “Đưa gopro cho tôi và Khương Mạn, các anh xuống núi đi.”
“Ý kiến của anh Bạc thật hay, có các anh đi theo làm giảm tốc độ của bọn tôi, hai người chúng tôi không chịu nổi tốc độ đi của các anh.”
Nhóm PD bị tổn thương lòng tự tin nghiêm trọng, quyết tâm sau lần quay chương trình này sẽ đến phòng tập gym, nỗ lực luyện tập thành nam nhân cơ bắp. Không thể để bị coi thường thế này được!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!