“Không chỉ là người biết đền ơn báo nghĩa, còn xả thân cứu người, lại còn chu đáo săn sóc, người tốt, người quá tốt!”
Khương Mạn lại phát ra thẻ người tốt.
Cô rất muốn nói cho người tốt biết chân tướng của sự việc, thế nhưng mà điện thoại của cô không có trên người.
Lúc này Bạc ảnh đế đã thành công tránh khỏi dòng người, tiến vào trong tiệm tạp hóa nhỏ của tòa nhà dân cư.
Đứng trước kệ hàng, nhìn một loạt băng vệ sinh lung linh đẹp mắt, anh rơi vào trầm tư:
Loại ban ngày là gì? Loại ban đêm là gì?
Mặt bông là gì? Mặt lưới lại là cái gì?
Trong lúc do dự, điện thoại đổ chuông.
Bạc Hạc Hiên nhìn màn hình điện thoại, không nhanh không chậm ấn nút nghe.
“boss ở bên ngoài tòa nhà bắt được một kẻ tình nghi.”
Ánh mắt sâu thẳm của Bạc Hạc Hiên khẽ động, “ Ừ, tôi biết rồi.”
Tìm xe của Bạc Hạc Hiên ở dưới hầm giữ xe không hề khó.
G lớn màu đen, sự đối lập giữa việt dã và sang trọng, vừa hoang dã vừa cao quý, lại có chút giống con người của Bạc Hạc Hiên.
Đóa hoa kiêu ngạo này ấy mà, không chỉ có chút dũng mạnh, còn có chút hoang dã.
Khương Mạn lúc đón lấy chiếc túi to chứa đầy băng vệ sinh đủ cho cô dùng nửa năm trong tay Bạc ảnh đế, cảm xúc của cô chính là ngại ngùng và cạn lời.
Cô quyết định thành thật khai: “Thật ra trên quần của tôi là vết sơn.”
Bạc Hạc Hiên im lặng chừng ba giây, ừm một tiếng, biểu cảm trên gương mặt không có bất cứ thay đổi nào: “Thật tiếc cho cái quần rồi.”
“Của đoàn làm phim, không phải tôi tự mua.”
“Ừm, vậy thì tốt.”
Hai người ngầm ăn ý tránh đi cái đề tài ngu ngốc này.
Nghỉ ngơi trên xe một lúc, bên cảnh sát cũng tới rồi, trực tiếp tới hiện trường lấy chứng cứ.
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cũng đi theo phối hợp với cảnh sát lấy lời khai.
Những người khác trong đoàn phim đương nhiên cũng không tránh khỏi.
Một đoàn người vừa tới đồn cảnh sát, thì nhìn thấy bóng dáng một người mặt mũi bầm tím, bị giữ tay dẫn vào.