“Ồ, thật ngại quá, tôi còn không sinh ra nổi cái thứ đầu to óc hạt nho như cô!”
“Được rồi, ầm ĩ đủ chưa!”
Trần Minh nhịn không nổi mà bốc hỏa, chỉ vào phó đạo diễn và Bạch Linh Nguyệt nói: “Các người đều câm miệng lại cho tôi!”
Anh ta hít sâu một hơi, gật đầu với Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn: “Xảy ra chuyện như này, đạo diễn như tôi có trách nhiệm rất lớn, không cần ai chịu trách nhiệm tổn thất, vốn dĩ là nên báo cảnh sát!”
“Đạo diễn Trần trong lòng có tính toán là được.” Giọng nói của Khương Mạn ung dung, không truy cứu, quét mắt qua những người khác trong đoàn phim:
“Cho dù là không báo cảnh sát, chuyện này cũng không dấu giếm được, chúng ta quay ngoại cảnh, đối diện có bao nhiêu là nhà cao tầng như vậy, muốn giữ bí mật cũng giữ không nổi đâu.”
“Dây thép của dây cáp bảo hộ đột nhiên bị đứt, không cần biết là tổ đạo cụ thất trách, hay là có người cố ý giết người, nếu đổi lại người khác rơi xuống, không chết cũng thành tàn phế!”
Trong lòng tất cả mọi người đều sợ hãi.
Ánh mắt Khương Mạn mang vẻ chế giễu: “Chỉ cần có người chết, cái trước là ngộ sát, cái sau là cố ý giết người.”
“Thầy Bạc bảo báo cảnh sát là hợp lý nhất.”
“Còn những người ngăn cản báo cảnh sát kia, chẳng lẽ là đang chột dạ?”
Trong mắt Trần Minh cũng hiện lên vẻ hoài nghi.
Anh ta quay phim bao nhiêu năm nay, vẫn là lần đầu gặp phải tình huống này, Khương Mạn nói không sai, hôm nay nếu đổi lại là người khác rơi xuống, e là sẽ thực sự xảy ra án mạng!
“Đợi cảnh sát tới, chúng tôi sẽ phối hợp lấy lời khai.”
Bạc Hạc Hiên nói xong, duỗi đôi chân dài, kéo Khương Mạn rời đi luôn.
Trần Minh trong lòng áy náy, cũng không nói gì cả, trong lòng của những người của đoàn phim đều cảm thấy vô cùng phức tạp.
Chủ nhà kia ở bên cạnh hóng được toàn bộ quá trình, vẫn đang mở điện thoại quay video lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!