Khi Bạc Hạc Hiên đang ngồi ở khoang hạng nhất, khi chuẩn bị tắt nguồn điện thoại thì wechat hiện lên tin nhắn của Khương Nhuệ Trạch gửi đến.
Tôi là cha cậu: ( Bạc Hạc Hiên! Cậu bị mù à! Cậu thích người phụ nữ này sao?)
Tôi là cha cậu: (Cậu thì yêu đương cái gì, bớt mơ tưởng đi, nếu như cậu có thể tán đổ cô ta, tôi sẽ gọi cậu là cha!)
Tôi là cha cậu: (Cô ta còn nói tôi là một con cá nóc! Nói tôi là kẻ ăn bám! Tôi ăn bám lúc nào chứ, a a a!)
Tôi là cha cậu: (Tức quá đi mất.jpg)
Tôi là cha cậu: (Mẹ kiếp, tôi đánh chết cậu.jpg)
Một loạt các meme jpg đang điên cuồng hiện lên màn hình.
Bạc Hạc Hiên cau mày, không hề do dự bấm vào góc trên bên phải màn hình để huỷ kết bạn. Phía bên kia, Khương Nhuệ Trạch đang điên cuồng vuốt màn hình thì đột nhiên nhận được thông báo:
Xin lỗi, đối phương đã huỷ kết bạn.
"Mẹ kiếp!"
Khương Nhuệ Trạch chửi một câu, Bạc Hạc Hiên dám huỷ kết bạn với mình!
"Cậu được lắm..."
Không biết Khương Mạn đã tháo tai nghe ra từ lúc nào, nhìn Khương Nhuệ Trạch chằm chằm với ánh mắt khó hiểu:
"Tôi còn nghi ngờ liệu có phải anh muốn nhai luôn cả điện thoại không?"
Khương Nhuệ Trạch tức giận tháo kính râm xuống, trong phút chốc, để lộ quầng thâm mắt nhìn giống như vừa bị ai đánh.
Khương Mạn nhíu mày, “woa” một tiếng, vậy là cô đã hiểu tại sao ngày nào anh ta cũng đeo kính râm, nhất quyết không tháo. Đôi mắt gấu trúc này cũng khá đẹp.
Khương Nhuệ Trạch định thần lại, nhanh chóng đeo kính râm lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đồ xấu xa, cô có giỏi thì giả vờ ngủ tiếp đi!"
"Không giả vờ nữa, tôi nhớ ra còn có một vấn đề khác mà tôi quên chưa hỏi."
Vẫn còn có vấn đề khác à?
Khương Nhuệ Trạch không muốn trả lời, thậm chí còn muốn nhảy ra khỏi xe.
Ban đầu Khương Mạn không hề để ý đến tên này, nhưng khi cô trộm nhìn lúc anh ta tức giận đến mức muốn nhau cả điện thoại khiến cô chợt nghĩ đến một loài động vật!