"Ồ, tôi không muốn."
Khương Nhuệ Trạch suýt chút nữa nghẹn chết. Hừm, đồ xấu xa này, cô không thể nói như bình thường người ta hay nói à!
Lộ Lộ ở hàng ghế trước cười khúc khích, A Triết đang lái xe nên không thể cười quá lớn, quai hàm căng ra để nhịn cười.
Khương Nhuệ Trạch trừng mắt nhìn cô: " Bạc Hạc Hiên có tiền, đẹp trai, thân hình đẹp, vậy mà cô không tò mò chút nào sao?!"
Khương Mạn cắn viên kẹo trong miệng, cảm thấy bên cạnh đang có một con ruồi vô cùng phiền phức.
Cô nghiêng đầu, cười nói: "Được rồi, tôi có một số vấn đề muốn hỏi anh."
Khương Nhuệ Trạch hơi nhướng mày, sắp có bước đột phá rồi!
Anh ta ngồi thẳng người: "Cô hỏi đi."
Khương Mạn: "Nhà anh có mỏ không?"
Khương Nhuệ Trạch sửng sốt một chút: "Cái này... không có."
Có điều, toàn bộ nền kinh tế phía Tây bán cầu, các hòn đảo, trang viên và thậm chí chính quyền của một số quốc gia nhỏ của gia tộc Lanscelot đều nằm trong tay anh cả của anh ta.
Mỏ ở đây... có đáng tiền không?
"Vậy thì trình độ học vấn của anh có cao không?"
"E hèm... đại, đại học ... chính quy?"
"Vậy anh có công việc ổn định không?"
Công việc? Khương Nhuệ Trạch do dự, công việc đó của anh ta cũng không liên quan gì đến sự ổn định.
"Anh do dự rồi, xem ra là không có."
Khương Mạn không cười nữa: "Bây giờ nghiên cứu sinh tiến sĩ còn làm shipper, anh thuộc bộ cá nóc à, bằng đại học chính quy mà đã huênh hoang như vậy?"
"Nhà cũng không có mỏ, không có việc làm, cả ngày rong chơi, không làm việc, sống dựa hơi vào vinh quang của anh hai anh à?"
Ồ, xin lỗi, tôi không có hứng thú với kẻ ăn bám."
"Anh đừng nói chuyện với tôi."
Sau khi nói xong, Khương Mạn liền đeo tai nghe vào, nhắm mắt ngủ.
Khương Nhuệ Trạch tức giận đến mức suýt không thở nổi, nghiến răng nghiến lợi! Chỉ muốn gào lên!
Tôi không ăn bám, tôi có học, tôi có thu nhập, tôi cũng có tiền!
"Tức quá đi, dừng xe lại!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!