Khương Mạn cười lớn.
Các PD đang theo sát phía sau đều biến sắc.
Vãi! Không chơi như vậy đâu!
(Hahaha! Bạc thần quá nghịch ngợm rồi phải không, thần tiên đang chạy trốn khỏi khu vui chơi sao?)
(Người quay phim của ê-kíp chưa ăn cơm à, sao còn yếu hơn cả A Tam vậy, chạy nhanh lên đi!)
(Đồ kém cỏi, sắp để mất dấu rồi! Đệt! Ngồi vòng đu quay ngắm mặt trời lặn lãng mạn như thế, không được phép thiếu máy quay!!)
(Tôi phát hiện, Bạc-Khương chỉ cần đứng chung một khung hình thì ít nhất có một người phát điên.)
(Lầu trên nông cạn quá, Bạc-Khương sẽ không điên, kẻ điên chỉ có chúng ta ……)
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên chạy rồi.
Tôn Hiểu Hiểu và Phong Lăng còn đang ngơ ngác, sắc mặt của người phía sau phải gọi là khó coi.
Anh ta bảo PD đưa ống kính tránh ra, bảo tất cả mọi người tắt hết mic đi, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, nổi giận đùng đùng.
“Bạc Hạc Hiên có ý gì vậy? Hôm nay tôi mới là đối tượng hẹn hò của Khương Mạn, anh ta cứ thế kéo người đi rồi, ê-kíp của các người chỉ đứng nhìn vậy thôi à?”
“Lập tức dẫn người về đây cho tôi! Chương trình này rốt cuộc có muốn quay nữa hay không vậy?”
Tôn Hiểu Hiểu lắng nghe, mặt không có biểu cảm gì, trên người cô mặc áo khoác của Khương Mạn đưa lúc sáng, tay đặt trong túi áo.
Trong túi áo có mấy tấm ảnh, là từ lúc ra khỏi phòng vệ sinh, Bạc Hạc Hiên giao cho cô.
Chính là bức ảnh Hoa Viện và Phong Lăng gặp mặt nhau trong khách sạn.
Hoa Viện……Hừ……
Tôn Hiểu Hiểu trong lòng cười lạnh, lặng lẽ liếc Phong Lăng đang như một con chó điên ở bên cạnh.
Ngón tay dùng sức, miết tấm ảnh trong túi áo thành một cục, đúng thật là chó điên xứng với con điếm, trời sinh một cặp mà!
Nghĩ tới Hoa Viện, trong lòng Tôn Hiểu Hiểu chỉ có hận!
Mà lúc này, trên gương mặt cô ta là một nụ cười không một chút kẽ hở nào, đi về phía Phong Lăng.
“Tổng giám đốc Phong, nếu anh muốn theo đuổi Khương Mạn, em có thể giúp anh.”
……
Trong vòng đu quay, Khương Mạn nhìn xuống các PD phía dưới, sắc mặt đều sắp xanh lét rồi, đau lòng vẫy tay: Bye bye!