(Lúc này tôi cũng thật sự nể phục nghị lực của Phong-dầu gió* này đấy, một CEO lên chương trình liền biến thành nhân viên làm công kiên cường.)
(*Phong-dầu gió: biệt danh cư dân mạng đặt cho Phong Lăng)
(Ông hoàng sến súa, nghe tôi khuyên một câu, rút lui đi, chúng ta cũng không thiếu chút gia sản đó, đừng giữ khư khư khoản phí lên sóng như thế ……)
(Khương võ thần: Không sợ tim đập loạn, ship đến tận nhà một tình yêu vĩnh cửu, bao trọn gói dùng cả đời.)
(Cũng đâu phải Bạc thiên kim, còn trông mong Khương võ thần thương anh à? Anh xem cô ấy có loạn nhịp vì anh không là biết chứ gì!)
(Phong-dầu gió chưa hiểu được trái tim vỡ vụn là như nào.)
Khương Mạn giữ khoảng cách ‘bạn tốt’ với anh ta, dáng đứng tay đút túi quần giống như dân xã hội đen, ánh mắt nhìn xa xa về phía nhà vệ sinh.
Thật là chậm……
Hai người này có phải bị táo bón không vậy, ngồi xổm lâu như vậy không tê chân à?
Trong lòng Khương Mạn nhắc tới, thì chợt thấy nhớ thiên kim và Đại Ngọc.
Cuối cùng, Đại Ngọc và thiên kim cũng quay về rồi.
Bà già này thở phào một hơi, cười đến là chân thành.
Nhưng mà, sắc mặt của Tôn Đại Ngọc rõ ràng là không được tốt, tinh thần và sắc mặt của Bạc ảnh đế lại như bình thường.
Khương Mạn tới bên cạnh cô ấy, thấy dáng vẻ cô ấy như mất hồn, tay túm lấy cổ áo khoác, hỏi nhỏ:
“Đi không được à?”
Tôn Hiểu Hiểu tỉnh táo lại, vô thức hỏi ngược lại: “Ý gì?”
“Sắc mặt cô không tốt, tôi tưởng cô bị táo bón.” Khương Mạn khẽ chỉ vào Bạc Hạc Hiên: “Cô trông anh ấy dáng vẻ đường ruột thông nhuận thế kia kìa ……”
Tôn Hiểu Hiểu thực sự không nhịn nổi nữa rồi, nhắm mắt, ôm lấy trán, tiếng gầm như đang đè nén nỗi đau: “A……”
Thật là, Bạc ảnh đế, cầu xin anh đấy!
Thu con thú dữ này lại đi!
Tuy Bạc Hạc Hiên không nghe thấy Khương Mạn đang lầm bầm cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ cận kề bờ vực của sự sụp đổ kia của Tôn Đại Ngọc, đoán chừng chắc lại bị ‘tổn thương’ rồi.
Anh cố nhịn cười, túm Khương Mạn về bên cạnh mình.
“Bên chỗ vòng đu quay không có nhiều trò chơi, tôi đưa em đi xem mặt trời lặn.”
“Nhưng tôi muốn đi ăn hơn……”
“Xem xong rồi đi.”