Anh ta vô cùng hùng hổ, nhảy qua vài tấm ván.
Anh ta vừa quay đầu lại muốn thể hiện sự nam tính của mình liền nghe thấy tiếng hét chói tai từ phía sau.
Mặt các PD tái đi, Khương Mạn cũng sửng sốt, cô nhìn đền mức thất thần rồi sao? Đây không phải là ông hoàng sến súa mà ông vua tài giỏi sao? Khí thế như vậy sao?
Mẹ kiếp! Đại ca, anh thật là giỏi!
Nhân viên của công viên giải trí cũng kinh hãi nhìn anh ta và hét lên:
"Đừng nhúc nhích! Tuyệt đối đừng nhúc nhích!!"
Đột nhiên Phong Lăng nhận ra có gì đó không ổn, anh ta liếc mắt nhìn.
Trong phút chốc, đầu óc trở nên trống rỗng.
Anh ta quả thực rất sợ hãi, nhưng tay vẫn giữ chặt khuôn mặt mình, sau khi bị lời nói của người hướng dẫn kia kích động, máu dồn thẳng lên não.
Khi con người ta đang ở trong tình huống không lý trí se làm một số hành động ngu ngốc.
Anh ta đã ngu ngốc đến phát điên rồi, vì để thể hiện sự dũng cảm của mình. Lúc này Phong Lăng ý thức được khi anh ta lao ra, hình như ổ khóa vẫn chưa được cài vào dây an toàn ở phía trên...
Điều đó có nghĩa là... nếu bây giờ anh ta trượt một chân xuống thì sẽ thực sự toi đời...
Trong giây lát, Phong Lăng sững sờ.
Anh ta trở thành một bức tượng giữa trời cao, đôi chân đang run rẩy không kiểm soát được. Những câu nói của Khương Mạn cứ lởn vởn trong tâm trí anh ta: Chết không thấy xác, nát óc, rách da, rách thịt...
"Đừng nhìn xuống dưới, tuyệt đối đừng nhìn xuống dưới!!"
Đôi khi, người khác không nói thì thì không sao cả, một khi đã nói thì thực sự sẽ theo bản năng mà làm theo.
Phong Lăng cúi đầu nhìn xuống.
Sự kích thích ở độ cao 100 mét ngay lập tức xuyên qua vỏ đại não của anh ta. Cảm giác nghẹt thở, tính mạng đang treo leo trên một sợi dây khiến anh ta bắt đầu choáng váng, hai chân không tự chủ được cong xuống.
Trong mắt mọi người, cả người anh ta đã bắt đầu rơi xuống.
Các nhân viên của công viên giải trí mặc quần áo bảo hộ đang muốn lao ra nhưng một người đã nhanh hơn họ.
Ngay lúc Phong Lăng chuẩn bị trượt khỏi miếng ván đệm, Khương Mạn đã túm lấy khóa của anh ta cài vào dây an toàn phía trên.