Phong Lăng nghiến răng nghiến lợi, không phải chỉ là một vài trò chơi thôi sao?
Anh ta sẽ chơi!
"Ha ha, sao lại sợ chứ, hồi ở Pháp tôi cũng từng chơi một số môn thể thao mạo hiểm, tôi cũng từng chơi nhảy dù độ cao nghìn thước. Đây có là gì chứ?"
Khương Mạn lén lút liếc nhìn anh ta một cái:
"Oa, anh giỏi vậy, bái phục."
Nụ cười của Phong Lăng mang nét cao quý của một người đàn ông thành đạt.
Hai người đi thẳng tới khu trò chơi, trong nháy mắt đã lên đến độ cao ngang với tòa nhà một trăm tầng, Phong Lăng liếc mắt nhìn xuống, bắt đầu thắt thở dốc.
PD chịu trách nhiệm quay bọn họ bây giờ chân cũng đã hơi run rồi.
Đây là loại đau khổ gì vậy?
Đây không phải là gameshow tình yêu sao? Tại sao nó lại biến thành đại hội thử thách lòng dũng cảm!
Lúc này chương trình phát sóng trực tiếp lúc cũng bùng nổ.
(Mẹ kiếp! Không hổ là Khương võ thần, đây là muốn người ta chơi đến sợ chết khiếp à!)
(Anh cho rằng "Heartbeat" là chương trình ngọt ngào, được ăn cơm chó ư? Không, Khương võ thần sẽ nói với anh biết "Heartbeat" thực sự đáng sợ khiếp vía!)
(Ban đầu nói biết anh ta đã từng chơi thể thao mạo hiểm nhưng hình như sắc mặt và lời nói có vẻ không khớp với nhau.)
(Chợt nhớ tới con rồng độc ác và công chúa mà Bạc Thần vừa nói, ai có thể hiểu được nỗi đau khổ trong lòng của con rồng độc ác, ha ha ha!)
(Con rồng bị chơi đùa đến chết nhưng công chúa lại vô tội!)
Phong Lăng đã hoàn toàn bị rớt khỏi đài rồi, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi, trừ khi anh ta sẵn sàng học theo Tôn Đại Ngọc, tự mình phá hỏng hình tượng đã xây dựng!
Không có nhiều người chơi các trò chơi trên cao.
Sau khi các PD trao đổi một chút, việc quay phim cũng trở nên thuận lợi hơn nhiều.
Trò chơi đầu tiên mà Khương Mạn chọn là nhảy cực hạn + từng bước rất mình.
Ở độ cao 100 mét có một đoạn đường này khoảng 10 mét được làm từ 2 thanh sắt lớn lắp song song với nhau, ở giữa có gắn các tấm ván ngang. Mỗi tấm ván cách nhau 1,5m, người chơi muốn di chuyển thì buộc phải nhảy qua.
Nhân viên giúp Khương Mạn thắt dây an toàn, nhìn dáng vẻ phấn khích của cô, không khỏi nói: