Khương Mạn không thể phán đoán được liệu có phải nguyên nhân của căn bệnh khiến ông lão không thể nhận ra cháu gái của mình hay không.
Nói cách khác, với tư cách là người chăm sóc cho cơ thể này của nguyên chủ, cho dù lúc này ông lão không được tỉnh táo nhưng vừa nhìn thoáng qua ông cũng có thể nhìn ra cốt bên trong thân thể này đã thay đổi.
Cô quả thực không phải là “Khương Mạn”, nhưng những tình cảm thuộc về “Khương Mạn” đều được giữ lại một cách trọn vẹn. Cho dù là yêu hay hận!
Những sự yêu và ghét này cũng là trách nhiệm mà cô cần đảm nhận, là sự biết ơn và báo đáp.
Ra khỏi viện dưỡng lão, chị Lam đã gọi điện cho Khương Mạn bảo cô đến công ty. Khi cô vừa bước chân vào cửa lớn của Thiên Phong Entertainment, cô đã nhận được vô số ánh nhìn ghen tị và ngưỡng mộ.
Khi đi đến tầng mà chị Lam đang có mặt, cô đã đoán được chuyện gì đang xảy ra rồi.
Những bông hồng đỏ rực gần như lấp đầy khu vực làm việc của cả một tầng, ai không biết còn tưởng hôm nay tổ chức tiệc!
“Phải nói rằng, em có một người hâm mộ điên cuồng!” Chị Lam xúc động nói:
“Tất cả đều là hoa hồng đỏ Ecuador, xếp đầy một tầng, xem ra đã tốn rất nhiều tiền!”.
"Vậy thì não của người này không được bình thường lắm. Tặng hoa hồng đỏ Ecuador làm gì, tặng em một xe dưa hấu lớn có phải tốt hơn không."
Đối với câu nói khó hiểu này của cô, chị Lam từ chối bình luận .
Đúng lúc này, Khương Mạn nhận được một tin nhắn, từ một số điện thoại lạ gửi tới, nội dung tin nhắn sặc mùi sến súa:
- Hôm nay, hoa hồng đỏ mới được chuyển bằng đường hàng không từ Nam Mỹ về, chỉ có nó mới có thể sánh với vẻ đẹp của em, em có thích không? Cô gái xinh đẹp của tôi.
Đột nhiên Khương Mạn cảm thấy hơi bức bách, cô quyết định bấm chặn số điện thoại đó.
Cô ngẩng đầu, nói một cách tàn nhẫn: "Làm ơn gọi điện thoại đến nhà tang lễ, nói rằng có rất nhiều hoa hồng cần phải hỏa táng!"
Không đến nhà tang lễ nữa. Vì vậy Khương Mạn gọi điện cho Trần Minh.
Trần Minh rất cảnh giác: “Đang yên đang lành sao lại muốn tặng quà cho tôi thế hả?”
“Trong nhóm bạn bè nhìn thấy hôm nay là ngày kỷ niệm đám cưới của đạo diễn Trần và chị dâu, đương nhiên phải tặng quà rồi.”
Khương Mạn cười híp cả mắt nói: “Coi như là tiền ăn cơm của đoàn làm phim.”