Vừa rồi, quả thật anh ta đang tán thưởng chú chó săn có thể khiến cây vạn tuế nở hoa!
Chắc chắn là đang tán thưởng !
"Cô hiểu lầm rồi, sao có thể như vậy được! Sau này cô Khương cứ gọi tôi là anh Trầm là được rồi, quản lý Cố nghe rất xa lạ."
Dù sao sớm muộn gì cũng thành người một nhà.
Khương Mạn có chút bất ngờ, gật đầu nói:
"Anh Thần nhìn có vẻ không coi trọng người khác cho lắm nhưng không ngờ anh còn rất vui vẻ kết bạn. Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài."
Cố Trầm nhướng mày, đây là... một lời khen sao?
"Cậu ta bị cận nặng, nhìn người hay phải liếc."
Bạc Hạc Hiên nói xong, đặt tôm đã bóc vào đĩa Khương Mạn, cười nói:
"Em không cần để ý đến cậu ta."
Khương Mạn gật đầu: "Được, tôi thông cảm cho anh ấy."
Cố Trầm: "..." Cảm ơn nhé, hai vị có tâm quá!
Có 5kg tôm hùm đất thì Khương Mạn đã ăn 4,5kg rồi. Suốt quá trình đó, Bạc Hạc Hiên đều bóc giúp cô.
“Công việc sau này đã có sắp xếp gì chưa?” Trước khi rời đi, anh hỏi.
Khương Mạn lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa quyết định, anh thì sao? Tôi nhớ hình như anh có một bộ phim sắp quay đúng không?"
Trước khi quay "Một cuộc sống khác trên thế giới" Bạc Hạc Hiên luôn mang theo thanh mã tấu bên mình.
"Ừ, bộ phim đó vẫn đang trong thời gian tính toán, phải một thời gian nữa mới khởi quay."
Bạc Hạc Hiên nói: "Tiễn tôi xuống dưới đi."
“Hả?” Vẻ mặt Khương Mạn khó hiểu.
"Bãi đỗ xe nhà em quá lòng vòng, tôi sợ bị lạc."
Cố Trầm: Nói những lời này mà không chớp mắt, cậu thực sự quá đỉnh!
Trong lòng Khương Mạn thầm lẩm bẩm: Đại tiểu thư à đại tiểu thư!
Khi ra khỏi thang máy và đi tới bãi đỗ xe, chiếc xe bọn họ nhìn thấy đầu tiên chính là chiếc Mercedes Benz G-Class.
Khương Mạn nhìn anh: "Quả thực rất lòng vòng, rất dễ lạc."