Phải cùng anh sa ngã mới đúng……
Anh nâng cằm cô lên, nụ cười nguy hiểm như khiêu khích.
Anh là đồ chơi của em, em là tù nhân của anh, ai cũng đừng hòng thoát khỏi tay của đối phương ……
Nhiếp ảnh gia ấn nút chụp điên cuồng, hô hấp cũng nóng lên.
Nhân viên công tác ở bên cạnh, ai cũng mặt đỏ bừng bừng, a ……thật là quá hoang dại!!
Tất cả mọi người đều lên cơn sốt adrenaline* vì màn kích thích này, đây rõ ràng là thần tiên đánh nhau mà, chỉ với ánh mắt của hai người, người bên cạnh nhìn thấy thì đã hét đến mềm nhũn cả chân ra rồi!
(*hiện tượng phản ứng của cơ thể khi gặp phải kinh sợ hoặc bị kích thích tâm lí)
Nhiếp ảnh gia không nỡ làm phiền, thực sự muốn tiếp tục để họ tự mình phát huy.
“Cái đó……thầy Bạc có thể nằm lên thảm không? Còn cô Khương thì ở bên trên.”
Sau khi Bạc Hạc Hiên nằm xuống, Khương Mạn trực tiếp ngồi lên eo của anh.
Cơ thể của người đàn ông khẽ cứng lại, trong lều chụp ảnh lúc này im ắng không một tiếng động, Khương Mạn dè dặt hỏi: “Tôi nặng quá à? Đè lên anh rồi à?”
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên hơi tối xuống, “Không nặng.” Chỉ là……
Khương Mạn nhìn về phía nhiếp ảnh gia đang ngơ ngác, không ngại ngùng, hỏi: “Tôi……tư thế không đúng à?”
Nhiếp ảnh gia tỉnh táo lại, không nói lời nào liền ấn chụp một tấm.
Tư thế này ấy mà ……cũng không thể nói là không đúng.
Chính là……chính là cảm thấy không phải miễn phí là có thể xem được ……
Đặc biệt là chiếc váy của Khương Mạn vốn dĩ đã xẻ rất cao, sau khi ngồi xuống, đường cong vòng mông và đôi chân dài đem hai chữ ‘dục vọng’ thể hiện chính xác đến tuyệt đối.
Đừng nói là đàn ông ……lúc này các chị em nhìn thấy cũng có chút không chịu nổi rồi!
“Ồ, eo của cô Khương hơi thẳng lên một chút, thầy Bạc có thể nhẹ nhàng đặt tay lên eo của cô Khương.”
“Ây, đúng đúng đúng, chính là cảm giác này, giống như cô Khương sắp ăn luôn thầy Bạc ……”