Khi Khương Mạn nhìn bộ dạng tức giận của cô ấy, ý đồ xấu nổi lên: "Em nghe thấy rồi, nhưng em phải đi ăn rồi, có người mời."
"Ai vậy?"
Khương Mạn thở dài, cười nói: "Một người tốt mà em cần mang ơn, báo ơn gì đó!"
Mặt chị Lam lập tức biến sắc, nắm lấy cánh tay của Khương Mạn một cách thân mật:
"Mạn Nhi à, vừa rồi chị tắc trách quá, không làm em sợ chứ? Đi ăn có thể cho chị đi cùng không?"
Hai tay Khương Mạn đút vào túi, tỏ vẻ không yêu thương: “ Em sợ hãi rồi, cho nên cần được yên tĩnh!"
Ba mươi phút sau, cô rời đi dưới ánh mắt oán hận của chị Lam. Vừa ra khỏi tòa nhà, cô đã nhìn thấy chiếc Mercedes Benz G-Class quen thuộc.
Khi kính xe hạ xuống, Khương Mạn nhìn thấy Bạc Hạc Hiên vẫy tay bảo cô qua đó.
Đột nhiên, cô cảm thấy phía sau có ai đó đang lại gần và nắm lấy cổ tay mình. Theo phản xạ có điều kiện, tiện đà cô chụp lấy tay của đối phương, vặn ngược cổ tay lại.
Một ân thanh đau đớn vang lên, người đàn ông hét lên: "Đàn em, là tôi đây!!"
Khương Mạn nhìn người đàn ông đó, biểu cảm lãnh đạm, vô tình: "Anh là ai?"
Phong Lăng: "..."
Phong Lăng cao 1m8, ngoại hình ưa nhìn, anh ta mặc vest và đi giày da toát lên sự già giặn của tầng lớp thượng lưu.
Lúc này, anh ta xoa xoa cổ tay, nụ cười gượng ép, giọng điệu có chút trách móc:
"Mới chỉ hai năm không gặp thôi mà em đã không nhận ra anh rồi, như vậy có phải hơi quá đáng không?"
Đương nhiên Khương Mạn nhận ra đối phương là ai, nhưng đã ra tay rồi, thà rằng giả vờ không nhận ra, coi như phòng vệ chính đáng sẽ tốt hơn.
Đặc biệt...
Cô không thích ánh mắt Phong Lăng nhìn mình, mang quá nhiều tính xâm chiếm giống như đang nhìn con mồi.
"Tôi từng cho anh vay tiền à?"
Câu hỏi này khiến Phong Lăng sửng sốt, đây là loại phản ứng não gì vậy? Anh ta không hiểu ý nghĩa sâu xa của câu nói này:
Tôi từng cho anh vay tiền à? Nếu không, tại sao tôi phải nhớ đến anh?