Làm người phải rộng lượng, ừm, phiếu ăn quan trọng nhất ……
Hai người một trước một sau bước đi, sau khi tới phòng của mình, Khương Mạn đứng yên tại chỗ không di chuyển.
Cô do dự một lúc, nói nhỏ nhẹ: “Tôi tới rồi, ờm……thầy Bạc ngủ ngon.”
Ngay lúc chuẩn bị bước vào, Bạc Hạc Hiên chợt gọi cô:
“Đổi cách xưng hô được không?”
“Hử?”
Hàng lông mi của người đàn ông khẽ rung động: “Không muốn gọi em là cô Khương nữa.”
Khương Mạn gật đầu: “Ừm! Thành tựu của tôi hiện tại quả thực cũng không gánh nổi cái danh xưng này, thầy Bạc cứ gọi thẳng tên tôi là được.”
Bạc Hạc Hiên: “……”
Anh khẽ thờ dài, nghiêng đầu khẽ than thở: “Cái đồ đầu gỗ.”
Khương Mạn nghe thấy, trong ánh mắt có vẻ lên án.
Đàn ông như anh thật kỳ lạ nha, sao anh cứ sỉ nhục người ta vậy?
Bạc Hạc Hiên đối diện với ánh mắt ai oán của cô, hàng phòng thủ lại bị phá vỡ, vừa tức vừa bất lực mà bật cười.
Anh nhấc tay, vò vò cái đầu dưa của cô.
Giọng bất lực: “Ôi, vẫn còn là một cô bé chưa hiểu sự đời……”
Khương Mạn nhìn chằm chằm vào đôi tay lỗ mãng của anh, đôi mắt như mắt gà chọi, thầm oán: Nếu là ở kiếp trước thì đôi tay này của anh đoán chừng chẳng còn nữa đâu, anh có biết không hả?
Tính cách của cô đúng là càng ngày càng tốt rồi, tấm lòng rộng như biển lớn.
Cũng không thể trách Khương Mạn chậm tiêu, kiếp trước cô dốc toàn lực để mưu sinh, sống sót không dễ dàng gì, ai còn rảnh rỗi đi nói chuyện yêu đương?
Đàn ông? Sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ bắn súng của cô!
Cho dù ở bên cạnh có đàn ông, thì đó cũng chỉ là anh em chiến hữu! Có ai từng coi cô là phụ nữ đâu?
Cái tư duy này đến giờ cũng chưa thay đổi.
Đó là lí do……
Võ thần Khương không hiểu nổi mạch tư duy của thiên kim Bạc.
Nhưng về điểm này, hai người lại có cùng một cảm nghĩ.
Đều cảm thấy đầu óc của đối phương có vấn đề gì đó rất nghiêm trọng.
“Bé đầu gỗ.” Bạc Hạc Hiên gõ nhẹ lên đầu cô.