Mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, tình hình gia đình của Khương Mạn mọi người không nắm rõ. Bạc Hạc Hiên cũng biểu hiện mình không biết gì, nhưng ánh mắt lại tối đi vài phần. Lời Khương Mạn nói vô cùng thản nhiên, đám người nghe xong trong lòng đều cảm thấy như bị kim châm một cái.
Ngụy An Nhiên thấy tình hình như vậy thì cười lạnh một cái: “Mọi người tin lời cô ta nói? Nhìn cô ta thế kia mà còn để bị bắt cóc?”
“Kể cả có bị bắt cóc, còn có thể lấy điện thoại ra để ghi âm? Anh Bạc, lòng người khó lường anh đừng để cô ta lừa!”
Mặt Bạc Hạc Hiên vẫn vô cảm nhìn lại anh ta, “Anh cảm thấy bản thân mình rất thông minh?”
Còn chưa đợi Ngụy An Nhiên trả lời, người đàn ông đã lạnh lùng nói tiếp: “Nếu anh cảm thấy mình làm việc rất thông minh, thì anh là số 1 trên thế giới này rồi.”
Khương Mạn phì cười thành tiếng, nói đùa một câu: “Vậy thì tôi hiểu tại sao trước kia anh ta hay cởi trần khoe thân rồi. Cởi áo để chăm phơi nắng, phơi đen rồi sẽ bớt chậm phát triển trí tuệ.”
Người tung kẻ hứng, đập chết đê tiện!
Ngụy An Nhiên bị nói đểu đến mức cơ hội xen mồm vào cũng không có.
Khương Mạn thở dài một hơi nói tiếp: “Có ai mà không lật thuyền trong mương, Khương Mạn trước đây đúng là hơi thiếu thông minh, lại còn thiếu quyết đoán và có chút mù quáng. Nếu không sao có thể làm bạn với loại rác rưởi?”
“Đã coi người ta là bạn, bị ba tên bắt cóc tống tiền thì có là chuyện quan trọng gì đâu?”
“Còn phần thu âm……”
Khương Mạn lắc lắc cái điện thoại: “Đều khốn nạn như nhau, chả biết ai da mặt dày hơn ai, có lớn mà không có khôn?”
“Nhiều người bảo tôi dựa hơi kim chủ, tôi không nghĩ cách lưu chứng cứ.”
“Bản thân ngu ngốc, chả nhẽ lại trách người khác thông minh!”
Ngụy An Nhiên sắp sụp đổ rồi, không biết lý do có chính đáng hay không nhưng anh ta không nói lại được, như có lửa đốt trên đỉnh đầu, anh ta chỉ muốn kéo cả Khương Mạn vào đống lửa này.
Lúc này hắn đột nhiên lao tới, nhìn thì như muốn cướp lấy điện thoại của Khương Mạn, nhưng thực tế là muốn đẩy Khương Mạn sang bên phải. Bên phải ven đường là một cái hố chứa chứa phân nhưng bên trên có cỏ khô và cành cây!
Nếu ngã xuống đấy……bên dưới đầy phân và rác ……chắc chắn sẽ dính đầy thứ hay ho!
Ngay lúc đó, trong mắt Khương Mạn lóe lên một tia giễu cợt. Cơ thể nhẹ nhàng nghiêng một cái, đằng sau có một bàn tay vươn ra kéo cô về phía sau.
Ngụy An Nhiên đành phải lao theo, cũng bước nhanh một bước. Chả ai nhìn thấy chân Bạc Hạc Hiên làm cái gì, nhưng Khương Mạn thì thấy.