“Có chuyện gì vậy?” Khương Vân Sênh có chút khó hiểu: “Bạc Hiên vẫn sốt cao à?
"Anh Bạc chắc là không sao rồi."
Khương Mạn cong môi: "Anh ấy bảo anh đi qua đó, em trai của anh... đến rồi."
Sắc mặt Khương Vân Sênh có chút thay đổi, anh ta gật gật đầu, không nói gì thêm mà nhanh chóng đi qua đó.
Bước chân có chút vội vã.
Khương Mạn nghĩ: Xem ra người em trai này cũng không lo lắng lắm.
Có điều, tuy là anh em nhưng sự chênh lệch khí chất giữa hai người quá lớn.
Khương Vân Sênh trông rất lịch thiệp, giống như một quý ông quý tộc thời trung cổ, lịch lãm và nho nhã.
Nhưng Khương Nhuệ Trạch này... giống như thú hoang, nóng nảy muốn dùng vũ lực với người khác.
Ở kiếp trước, Khương Mạn đã từng nhiều làn đánh nhau với loại người này.
“Chị, sao đạo diễn Khương lại đi rồi?” Tang Điềm tò mò hỏi.
“Có chút chuyện riêng.” Khương Mạn nhẹ giọng nói, vừa rồi đã nói với ekip chương trình rồi để bọn họ không cùng đi qua đó ghi hình.
Tang Điềm không hỏi thêm nữa, ngồi trên ghế bào gỗ một cách vụng về.
"Đây là đang làm gì vậy?"
"Làm một cái chuồng ngỗng" Mặt Tang Điềm khổ tâm nói: "Đám ngỗng này thật đáng sợ, chúng giống như những cỗ máy phân. Đạo diễn Khương nói tốt nhất là làm một cái chuồng rồi thả chúng vào trong đó nuôi."
"Bọn trẻ đã lùa ngỗng đến hồ nước bên đó rồi, chúng ta phải làm xong chuồng ngỗng trước khi bọn trẻ về."
"Đạo diễn Khương đã lên bản vẽ rồi, nhưng bây giờ lại đi mất, em không biết phải làm thế nào..."
Tang Điềm rất bối rối, cô ấy thật sự không biết làm mộc.
Vừa mới giúp cưa gỗ một chút thì cô ấy đã tự đục vài cái lỗ nhỏ trên tay mình. Khương Mạn cầm máy bào sang một bên, rồi chăm chú nhìn tay của Tang Điềm.
"Để đó, lát nữa chị sẽ làm."
Khương Mạn lên máy bay liếc nhìn tay cô.
"Em đi rửa tay trước đi."
“Vâng” Tang Điềm ngoan ngoãn nghe lời, sau khi rửa tay xong, Khương Mạn bảo cô ấy ngồi xuống.