Khương Nhuệ Trạch đã trong tư thế sẵn sàng, vượt đường xa vất vả đến đây đánh Bạc Hạc Hiên một trận.
Đã giao hẹn không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm vậy mà tên khốn này vẫn bán đứng anh ta!
Kết quả... tên khốn này đang diễn cái gì vậy? Đang giả vờ yếu ớt ư?
Ngay lúc Khương Nhuệ Trạch đang phân tâm, trong lòng đột nhiên xuất hiện một điềm báo, anh ta đột ngột quay người lại, đưa hai tay về phía trước trong tư thế chặn.
Khi đang thở gấp, một cái chân như dây roi quất mạnh vào người anh ta.
Đột nhiên Khương Nhuệ Trạch cảm thấy cánh tay tê đi, mặt biến sắc mặt, lực của cú đá thật là mạnh! Đối diện bị một đấm đang xông tới, Khương Nhuệ Trạch xoay người né tránh, nắm đấm lướt qua mặt khiến toàn thân anh ta nổi da gà.
Trong thời khắc đối đầu này, cuối cùng anh ta đã nhìn rõ người ra tay.
Ơ…
Người phụ nữ này trông quen quá?
"Khương Nhuệ Trạch, dừng lại đi!"
Giọng của Bạc Hạc Hiên đột nhiên vang lên.
Động tác của Khương Nhuệ Trạch dừng lại theo bản năng, cùng lúc đó đầu gối của Khương Mạn đã xông tới. Khi cô nghe thấy giọng nói của Bạc Hạc Hiên thì đã không kịp rút chân lại.
Đầu gối của cô thực sự chạm vào giữa đũng quần của người đàn ông...
Chỗ yếu ớt nhất và cũng là chỗ quan trọng nhất...
Khương Nhuệ Trạch lập tức tái mặt, người đàn ông cao khoảng 1m8 khom người xuống, chậm rãi đưa tay xuống để che háng, từ từ... quỳ xuống...
Quỳ xuống...
Đôi môi đỏ mọng của Khương Mạn hơi hé ra, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng kinh ngạc.
Ngẩng đầu nhìn Bạc Hạc Hiên đang từ trong nhà đi ra, cô đột ngột thu chân lại và lùi về phía sau, giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng:
"Hiểu lầm! Tôi còn tưởng rằng người này là địch!"
Khương Nhuệ Trạch đau đến mức nổi gân xanh, không nói nên lời.
Mẹ kiếp. Kẻ địch cái đầu nhà cô! Tôi là đồng đội! Đồng đội!
Đồng đội bị thương hơi nặng, không biết có ảnh hưởng đến khả năng sinh sản không...