Khi đó, Lý Vân không thích chó nên nhân lúc cô đang ở phim trường quay phim, bà ta đã bán nó cho một cửa hàng thịt chó trên phố...
Sau khi cô tan làm về nhà, bà ta cố tình mua canh thịt chó, lừa cô ăn rồi nói cho cô biết cô vừa ăn gì.
Vì nguyên chủ bị ám ảnh tâm lý nên mặc dù rất thích chó nhưng không dám nuôi nữa.
Khương Mạn kiềm chế cảm xúc, nhưng anh vẫn cảm nhận được tia sắc bén loé qua trong mắt cô. Anh không truy hỏi mà nhìn A Tam và nói:
"Tôi hơi mệt rồi. Tôi muốn ngủ một lát. Hôm nay chúng ta hãy kết thúc livestream ở đây đi."
A Tam liên lạc với tổng đạo diễn bên đó, bên đó cũng nhanh chóng đồng ý.
Khách mời mệt, muốn được nghỉ ngơi, quả thực không có lý gì lại để người ta ngủ gật trên livestream. Mặc dù fan vẫn có thể bằng lòng xem, nhưng ekip chương trình vẫn cần phải có chút lương tâm.
Sau khi A Tam tắt livestream, Khương Mạn cũng chuẩn bị cùng anh ta rời đi.
Bạc Hạc Hiên nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô, đợi chút nữa hãy về cũng không muộn."
Thấy vậy, A Tam nói: "Cô Khương, vậy tôi quay lại nhà gạch chờ cô nhé".
Sau khi A Tam rời đi.
Khương Mạn muốn hỏi Bạc Hạc Hiên có chuyện gì, nhưng đã thấy anh về giường nằm, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, uể oải nhìn cô, trên khóe môi nở một nụ cười nhạt. .
"Không nói chuyện?"
Vẻ mặt Khương Mạn khó hiểu.
Bạc Hạc Hiên ấn nhẹ tay phải lên trán mình, nói với cô: "Hình như tôi lại bị sốt rồi..."
Khương Mạn không hỏi thêm câu nào, đưa tay sờ trán anh, cẩn thận cảm nhận nhiệt độ một lúc.
"Hình như đã hạ sốt một chút rồi, anh vẫn không cảm thấy thoải mái sao?"
"Cũng ổn, chỉ là buồn ngủ một chút."
Buồn ngủ thì ngủ đi, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì? Nội tâm Khương Mạn thực sự đang đấu tranh, nhưng mặt vẫn tỏ ra rất ổn.
"Vậy thì anh ngủ đi, có chuyện gì thì để sau rồi nói."
Ngay khi cô định rút tay ra, lòng bàn tay rộng của người đàn ông đặt lên mu bàn tay cô khiến cô nóng rực.