Bạc Hạc Hiên thuận theo tầm mắt của cô, cúi đầu nhìn, nhìn thấy dấu răng, ánh mắt khẽ động.
“Muốn hỏi thì cứ hỏi.”
Khương Mạn rời tầm mắt đi: “Không có gì muốn hỏi cả.”
Dấu răng trên ngực cắn sâu như vậy.
Có thể hình dung ra được là chuyện kịch liệt cỡ nào ……Lúc này đang quay trực tiếp, Khương Mạn sẽ không đi dò hỏi chuyện riêng tư của người khác.
A Tam thì lại không khách sáo hỏi: “Thầy Bạc, sao trên ngực anh lại có dấu răng vậy?”
Khương Mạn nhìn đứa trẻ đen đủi ấy, sao không có con mắt nhìn gì vậy?
Đây là vấn đề không trả tiền cũng có thể hỏi sao?
A Tam cũng phản ứng được là câu hỏi của mình thất lễ rồi.
Khương Mạn thuận miệng nói một câu: “Chắc là do thú cưng nhỉ, nhìn giống như là chó mèo gì đó cắn.”
Cô nói rồi nhìn Bạc Hạc Hiên, trong mắt đầy hàm ý: Chiến hữu, tôi đủ thành ý rồi chứ! Chuyện bản kiểm điểm có phải là nên quên rồi không?
Bạc Hạc Hiên khóe miệng nhếch lên, không che nổi ý cười, anh cố gắng nhịn đè khóe miệng xuống.
Tay đè lên môi, giả vờ ho hai tiếng, gật đầu cười thầm: “Ừ, tôi nuôi một con chó săn nhỏ.”
Khương Mạn nhìn anh, là thú cưng thật à?
Cô nhìn thăm dò Bạc Hạc Hiên một lúc, không nhìn ra dấu vết chột dạ khi nói dối.
Lén bĩu môi, xem ra cô phí công yểm hộ rồi.
Lời nói của Bạc ảnh đế ngược lại cũng không có ai nghi ngờ anh nói dối.
“Là giống gì? Tên là gì ạ?”
Giống loài? Tên?
Bạc Hạc Hiên ánh mắt liếc nhìn Khương Mạn một cái, nhẹ giọng nói: “Husky.”
Khương Mạn biểu cảm vi diệu, “Husky à…nó rất hay phá nhà, lại còn vô dụng.”
“Cũng tạm, chỉ là sức ăn hơi lớn.”Bạc Hạc Hiên cười đầy ẩn ý.
“Không sao cả nhỉ, dù gì thì thầy Bạc cũng có tiền.”
Bạc Hạc Hiên gật đầu: “Cũng đúng, có thể ăn là phúc.”
Khương Mạn tán đồng, “Anh lười ăn, nuôi con chó ham ăn, ngược lại bù trừ cho nhau.”