Người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng có chút tái nhợt bước nhanh về phía Khương Mạn.
Arthur hét lên: “Chú Hiên…..”
Đôi vai của bà lão cũng run lên.
Lúc Bạc Hạc Hiên đi tới gần chỉ còn vài bước nữa thôi thì chợt lảo đảo, Khương Mạn chạy tới đỡ anh sau đó nhanh chóng truyền dị năng vào người anh. Sắc mặt Bạc Hạc Hiên tốt hơn một chút, nở nụ cười với cô.
Khương Mạn thì nhỏ giọng: “Đừng có dọa bà ngoại sợ.”
Sau đó cô mới tránh ra.
Bạc Hạc Hiên hít vào một hơi ngồi xổm xuống trước cái xe lăn, khi chạm vào tầm mắt anh là khuôn mặt của bà lão, anh không kiểm soát được mà ngừng hô hấp.
“Bà ngoại……”
“Tiểu, Tiểu Bạc…..” Bà ngoại đưa tay lên sờ mặt anh: “Tiểu Bạc lớn rồi……đẹp trai……giống mẹ.”
“Vâng.” Bạc Hạc Hiên khàn giọng đáp, mắt đỏ ửng: “Cháu thực sự xin lỗi bà, cháu tới muộn.”
“Không muộn, không muộn……bà ngoại vui lắm.”
Không có phát ra tiếng khóc, Bạc Hạc Hiên kìm nén cảm xúc của bản thân, sợ rằng mình sẽ làm bà sợ.
Đợi sau khi về tới Vân Miểu Thiên Châu, anh vẫn luôn ở bên cạnh bà.
“Bà ngủ rồi.” Khương Mạn nhẹ giọng nói.
Thần sắc của bà có chút mệt mỏi, đặc biệt là bây giờ đã được về nhà nên thần kinh căng thẳng được thả lỏng.
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng vén lại góc chăn cho bà.
“Anh muốn ở bên bà thêm lúc nữa.” Anh nhỏ giọng.
“Được.” Khương Mạn gật đầu, đi ra đằng sau anh, đột nhiên dùng lực đánh một cái vào gáy, người đằng trước ngất lịm.
Arthur và Lão Ưng kinh ngạc nhìn cô.
Mặt Khương Mạn cực kỳ vô cảm: “Kiêng anh ta đi, cẩn thận lưng anh ấy, có vết thương.”
Lão Ưng gật đầu, không dám nhiều lời.
Lúc Bạc Hạc Hiên bị kiêng đi, Khương Tiểu Bảo còn đang đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy thế thì há mồm như muốn rớt cằm.
“Anh rể em bị sao thế?”
“Tiểu Bảo.” Khương Mạn đổi giọng: “Để ông An sang khám sức khỏe toàn diện cho bà ngoại, còn nói cho ông ấy biết, Bạc Hạc Hiên bị thương.”
Lão Ưng kiêng người về phòng xong thì mới phát hiện có chỗ không đúng, trên người mình dính toàn máu.
Cho nên Bạc Hạc Hiên mặc đồ đen là để mọi người không nhìn ra anh ấy bị thương nghiêm trọng thế nào, chảy nhiều máu như vậy?
Khương Mạn chỉ bảo Arthur ở lại giúp đỡ, không lâu sau thì ông An và Khương Tiểu Bảo cũng tới.
Khương Mạn cởi áo sơ mi của Bạc Hạc Hiên. Tấm băng gạc sau lưng đã ướt đẫm máu, mấu chốt là anh ấy bị bỏng diện rộng. Lòng cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Muốn mắng người mà chả biết mắng ai.
“Hay lắm, đúng là Bạc Hạc Hiên!” Ông An lại mở miệng mắng luôn: “Cảm thấy bản thân không chết nổi à? Vết bỏng to thế này. Người biến đổi gen đúng là chê mạng dài, hắn là cảm thấy bản thấy bản thân rất mạnh sao?”
“Đầu tiên xử lý vết thương cho anh ấy đã.” Khương Mạn nói, mặt trầm lặng, xắn tay áo: “Sau đó cháu sẽ dùng dị năng giúp anh ấy.”
Ông An nhìn cô một cái: “Cháu muốn dùng dị năng, vậy thì phải xử lý vết thương làm gì nữa?”